Cưỡng Đoạt

Chương 45: Nguyên tiêu sum vầy…



Ba người Ryan đã quay về Mĩ hồi mùng năm tết, mà Cốc Vũ cùng Lăng Sóc từ mùng sáu đã may về lại căn hộ ở khu Thính Phong, bởi vì cả hai còn chưa đầy nửa năm nữa là đã phải thi tốt nghiệp lớp 12 rồi, mùng bảy thì bắt đầu nhập học lại.

Mặc dù Lăng Tập Trạo có chút không quen nhìn nhà cửa vốn náo nhiệt nay lại trở nên quạnh quẽ, nhưng ông biết mình chẳng thể khuyên được Lăng Sóc về nhà ở, vốn ông còn định “hối lộ” Cốc Vũ, để Cốc Vũ tranh thủ “thổi gió bên tai” với Lăng Sóc, lại bị Lăng Sóc phát hiện, lạnh mặt cảnh cáo ông nội nhà mình, không cho phép “Hối lộ” Cốc Vũ của nó. Lí do là nó phải cùng Cốc Vũ sống trong thế giới của mình.

Nhưng mà dù sao Lăng Sóc nói tết Nguyên Tiêu này sẽ cùng Cốc Vũ về nhà, ngày hôm đó, những người họ Lăng dịp tết không về nhà được thì nay đều cố trở về, như vậy, cũng nên giới thiệu Cốc Vũ với mọi người.



Vừa mới nhập học, trường học liền để cho học sinh khối 12 thi thử, khiến cho toàn bộ học sinh 12 oán khí ngập trời.

Thành tích của Lăng Sóc thuộc trong top 5, đáng mừng hơn là, thành tích của Cốc Vũ trong lớp cũng tăng lên gấp đôi, tiếng Anh có tiến bộ nhất, sao mà không tiếng bộ được chứ, có nhiều người cùng luyện tập như vậy. Giáo viên trong lớp cũng khen Cốc Vũ mấy câu, làm Cốc Vũ vui sướng kích động nắm lấy tay Lăng Sóc dưới gầm bàn.

Chuông tan học buổi trưa vang lên, học sinh bị bỏ đói cả buổi sáng liều ùa đến căn tin như đại hồng thủy.

Bởi vì hồi sáng bị Lăng Sóc đè xuống giường âu yếm một lúc lâu, Cốc Vũ sau khi rời giường không kịp làm cơm trưa cho cả hai, chẳng thể làm gì khác hơn là phải xuống căn tin trường ăn cơm.

Hai người cùng đi vào căn tin, có rất nhiều học sinh đều ngẩn ra, có chút không tin khi nhìn thấy hai người kia trong này. Bất quá đối với quan hệ giữa Lăng Sóc với Cốc Vũ, nhìn hoài cũng thành quen, chỉ là vẫn làm cho trong lòng rất nhiều cô gái chưa lấy lại được thăng bằng, tại sao người đi bên cạnh thái tử Lăng của các cô lại là một tên đầy tớ vừa xấu vừa tật như vậy chứ? Hơn nữa tại sao lại đối xử với cậu ta dịu dàng như vậy, thật sự là làm cho người khác ganh ghét mà!

Lăng Sóc để cho Cốc Vũđi tìm chỗ ngồi, anh đi lấy cơm.

Cốc Vũđứng ở cửa, nhút nhát đảo mắt nhìn quanh căn tin một lượt, hình như không còn bàn nào trống, bàn nào cũng có người ngồi hết rồi.

Có hai cô gái rất khôn khéo, đứng dậy, vẫy vẫy tay với Cốc Vũ, nói: “Bạn Cốc, qua đây ngồi này, ở đây vẫn còn hai chỗ trống.”

Mấy người bạn khác của hai cô gái đó rất không hài lòng việc hai người đã dụ Cốc Vũ tới ngồi, nhưng mà như nhớ tới cái gì đó, cũng đều nhiệt tình vẫy Cốc Vũ qua ngồi chung.

Mấy cô chậm tay chậm chân một chút liền trừng mắt nhìn mấy người kia, mà mấy cô này thì bộ dáng như là rất kiêu ngạo.

Khi Lăng Sóc bưng cơm trưa đến, nhìn thấy Cốc Vũđang bị một đám con gái bao vây hỏi đủ thứ, đề tài lại toàn xoay quanh anh, cái gì mà thái tử Lăng thích cái gì, ghét cái gì,…

Khi mấy người này phát hiện Lăng Sóc đã đến, liền ngồi xuống, bày ra nụ cười xinh đẹp nhằm lấy lòng, nói: “Thái tử Lăng, bọn em nhìn thấy bạn Cốc đang tìm chỗ ngồi, cho nên mới mời qua đây.”

Một nhỏ liền rút khăn tay chà chà xuống lau ghế, nói: “Thái tử Lăng, em lau sạch rồi, mời anh ngồi.”

Lăng Sóc bình thản liếc mắt quét qua người vừa mới lau ghế xong, đặt khay xuống bàn, cầm một phần cơm đặt xuống trước mặt Cốc Vũ: “Ăn đi, phải ăn cho hết!”

“Nhiều lắm.” Cốc Vũ nói nhỏ xíu, nhưng mà tay thì vẫn cầm lấy đũa, trước khi ăn, lại nói thêm một câu, “Anh giúp em ăn bớt một nửa, được không?”

Lăng Sóc nghe Cốc Vũ nói giống như là làm nũng, nâng mắt nhìn phần cơm của Cốc Vũ, lông mi nhíu lại, ít như vậy lại còn để anh ăn bớt một nửa, hèn gì nuôi hoài không thấy mập lên. Lăng Sóc cũng cảm thấy hình như dạ dày của Cốc Vũ bởi vì từ nhỏ đã sống trong đói khổ, cho nên nếu mà ăn nhiều quá, thì sẽ không được thoải mái.

Lăng Sóc đưa tay cầm dĩa cơm của Cốc Vũ, sớt một nửa vô dĩa cơm của mình, rồi lại đặt xuống trước mặt Cốc Vũ, “Được rồi, ăn đi.”

Đôi mắt đeo kính của Cốc Vũ hơi nheo lại, rất vui vẻ bắt đầu ăn cơm, tiện thể cũng đã quên mất mấy cô gái mời hai người đến chung đang hít từng ngụm khí lạnh.

Học sinh cùng giáo viên cả trường này đều biết Lăng Sóc đối với Cốc Vũ rất khác biệt, nhưng mà tận mắt nhìn thấy, vẫn làm cho những cô gái này rất kinh hoàng, cái này đâu chỉ là khác biệt, quan hệ của hai người đó, làm gì có điểm nào giống quan hệ giữa chủ nhân và đầy tớ? Căn bản là tốt vô cùng, làm cho mấy cô cảm thấy bọn họ so với người yêu còn khắng khít hơn, nếu không, làm gì có người nam nào lại giúp một người cũng là nam ăn bớt nửa phần cơm chứ? Tuy rằng cơm này chưa có bị đụng tới.

Các cô gái ai oán, vốn định là kéo Cốc Vũ tới đây, để cho các cô có thể tranh thủ nói chuyện với thái tử Lăng vài câu, nhưng mà thái tử Lăng hoàn toàn chẳng nhìn thấy các cô, cho dù các cô có muốn nói, thì cũng chẳng nhìn ra có thể chen lọt vào khúc nào giữa thái tử Lăng cùng Cốc Vũ, cũng chẳng dám đi nhổ râu cọp của thái tử Lăng.

Có lẽ đến giờ phút này, những cô gái vẫn còn tâm tư với Lăng Sóc cũng đã hoàn toàn tiêu tan hi vong rồi, cái nhìn đối với Cốc Vũ cũng không còn là dùng ánh mắt xem Cốc Vũ như là đầy tớ của Lăng Sóc nữa. Mãi cho đến vài năm sau, khi hai cô gái gọi Cốc Vũđến ngồi chung vào làm trong công ti Lăng Sóc mới biết được, thì ra thái tử Lăng của các cô đã chung sống với Cốc Vũ từ hồi nào rồi. Uổng công các cô tự nhận là động vật giống cái có giác quan thứ sáu cực mạnh, hóa ra lại nhìn nhầm mối quan hệ giữa Lăng Sóc với Cốc Vũ rồi.



Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, ở trường lần đầu tiên thả cho học sinh lớp 12 chỉ phải học một buổi.

Lăng Sóc cùng Cốc Vũ liền chạy xe thẳng từ trường về nhà, còn gọi điện thoại cho bác Lâu, nói chiều được nghỉ, sẽ trở về dùng cơm trưa.

Khi xe chạy vào cổng sắt của nhà chính, Cốc Vũ nhìn thấy bên ngoài cửa xe chỗ cổng chính có mấy người vệ binh cầm súng, nghi hoặc hỏi: “Lăng Sóc, mấy người đó là lính à?”

Lăng Sóc vô lực nói: “Vũ, họ vẫn đều trực ở đó mà, em hóa ra đến bây giờ mới chú ý à! Nói gì thì nói ông nội cũng là tướng quân một nước, cho dù ông đã rời khỏi chính đàn không còn làm việc nữa, nhưng mà cha cùng bác của của chúng ta cũng thuộc dạng… Thủ trưởng, cho nên, sẽ cần có quân lính. Chỉ là ông nội không thích ở nhà còn phải nghiêm cẩn giống như trong quân đội, vì vậy ngoại trừ ở cổng chính có sắp xếp cho mấy người lính thay phiên nhau trực, còn những nơi khác thì lắp đặt hệ thống an ninh công nghệ cao, còn những người lính còn lại, thì đều ở ngọn núi sau nhà đó.

“Em không thấy bác Lâu cũng gọi ông nội là lão gia sao, gọi anh là cậu chủ nhỏ sao? Cái này đều là ý của ông nội. Nếu không, tại sao nhà mình gần như ai cũng là quân nhân, làm sao có thể dùng những xưng hô truyền thống của gia tộc lớn chứ? Anh không đi theo nghiệp binh lính, là vì ông nội thấy gia tộc giờ đã là một đại thế gia trong quân đội rồi, cũng không cần anh phải vì vinh quang của gia đình mà thêu hoa dệt gấm chi nữa. Nhưng mà, anh mặt dù không có đi bộ đội, nhưng cũng là người có phẩm chất quân nhân, thân thủ, bắn súng, anh cũng đều học qua, thật ra, anh cũng rất muốn trở thành quân nhân.”

“Oa, hèn gì vóc dáng của anh đẹp như vậy.” Cốc Vũ dùng ánh mắt hâm mộ mà đánh giá cơ thể của Lăng Sóc.

Lăng Sóc dừng xe lại, nghiêng người ôm lấy Cốc Vũ hôn một cái thật sâu, nói: “Vóc người anh có được hay không, không phải Vũđã nhìn qua rất nhiều lần sao?”

Cốc Vũ bị Lăng Sóc hôn đến hơi thở cũng đứt quãng, hai tay đặt lên trên vòm ngực rắn chắc của Lăng Sóc từ chối, nói: “Lăng… Lăng Sóc, đừng mà, đừng… Anh… Á!”

Nghe Cốc Vũ hét lên, Lăng Sóc không muốn nhưng vẫn phải buông Cốc Vũ ra, vội hỏi: “Làm sao vậy? Có phải bị đụng vào đâu đâu?”

Cốc Vũ hốt hoảng lắc đầu, ngón tay run lên nhè nhẹ chỉ ra đằng sau lưng Lăng Sóc.

Lăng Sóc ngồi thẳng người dậy, quay đầu nhìn lại, chị Tư Lăng Chỉ NHiên đang gõ gõ vào cửa xe, cười tủm tỉm nhìn hai người.

“Tiểu Sóc, chị chỉ là thấy xe dừng đây lâu quá mà không thấy người đi ra, cho nên hiếu kì lại nhìn một cái, thật không ngờ thấy được cảnh đẹp lắm nha.” Sau đó, Lăng Chỉ Nhiên vẫy vẫy tay, cười bắt chuyện với Cốc Vũ mặt đỏ tới tận mang tai: “Ai ui, em là Cốc Vũ vợ sắp cưới của Tiểu Sóc phải không, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, dễ thương quá đi, chị là chị Tư của Lăng Sóc Lăng Chỉ Nhiên.”

Cốc Vũ vội vàng ngồi dậy, giống như cậu học trò nhỏ gật đầu chào Lăng Chỉ Nhiên, lí nhí chào: “Chào chị Tư.”

“Hi hi, Cốc Vũ thật sự dễ thương quá đi. Xuống đây nào, chúng ta cùng nhau đi vào.”

Cốc Vũ vừa xuống, đã được Lăng Chỉ Nhiên thân thiết ôm chầm lấy, “Oa, Cốc Vũ bé bé, mềm mềm, cảm giác ôm vào thật là thích, nhưng mà mập hơn một chút nữa thì sẽ được hơn.”

Cốc Vũ mắc cỡ tay cũng không biết đặt vào đâu, quay đầu nhìn Lăng Sóc cầu cứu.

Thật ra cái này cũng không cần cầu cứu Lăng Sóc, Lăng Sóc vốn không thích bất kì ai quá mức nhiệt tình với Cốc Vũ, cho dù ai đó có là thân nhân của mình đi nữa.

Lăng Sóc cướp lấy Cốc Vũ khỏi lòng Lăng Chỉ Nhiên, sau đó ôm chặt vào trong lòng mình, hung dữ trừng mắt liếc Lăng Chỉ Nhiên một cái, ôm Cốc Vũđi vào nhà.

“Tiểu Sóc, sao em nhỏ mọn quá vậy hả! Đúng là chú Tư nói đúng mà, Tiểu Sóc bị mắc chứng độc chiếm cuồng với Cốc Vũ nha.” Lăng Chỉ Nhiên đuổi theo, vừa nhìn Cốc Vũđang cúi gằm mặt, vừa nói.

“Nếu như bạn trai của chị Tư bị một người phụ nữ khác ôm lại còn sờ mó rồi nắn bóp, chị sẽ như thế nào?!” Lăng Sóc hỏi.

“Làm thịt nhỏ kia liền!” Lăng Chỉ Nhiên hung ác nói.

“Cho nên nói, nếu như không phải nể tình chị là chị tư của em, em cũng sẽ làm thịt chị.”

Mồ hôi của Lăng Chỉ Nhiên chảy ra điên cuồng, ánh mắt nhìn đến đỉnh đầu Cốc Vũ mang theo thông cảm, nói: “Cốc Vũ, khổ cho em rồi, tự nhiên lại bị tên Bá Vương Long này coi trọng.”

Cốc Vũ quay đầu cười nhẹ nhàng với Lăng Chỉ Nhiên, nói: “Lăng Sóc tốt lắm chị.”

“Cũng chỉ có em mới nói như vậy thôi.” Lăng Chỉ Nhiên nói. Ấn tượng đầu tiên của chị đối với Cốc Vũ không tệ, tất nhiên không phải nói về tướng mạo của Cốc Vũ, mà là nói về tính cách của Cốc Vũ, huống chi cũng nghe được rất nhiều từ ông nội rồi chú Tư, cho nên, lại càng thích Cốc Vũ nhiều hơn; Cốc Vũ hiền lành thuần khiết so với những cô gái hám lợi thì tốt hơn nhiều lắm.



Đi vào trong phòng khách, Lăng Tập Trạo đang nói chuyện với những người tết không vềđược, nhìn thấy Lăng Sóc ôm Cốc Vũđi vào, Lăng Chỉ Nhiên thì cười hài lòng đi ở phía sau, liền vẫy vẫy tay với Cốc Vũ, nói: “Tiểu Vũ, qua đây với ông nội, để ông nội giới thiệu mọi người cho con làm quen.”

Cốc Vũ ngẩng đầu nhìn Lăng Sóc.

Tay Lăng Sóc vẫn còn quấn trên eo Cốc Vũ, hơi dùng sức nhẹ đẩy Cốc Vũ về phía trước một chút, nói: “Đi đi, anh có chuyện phải nói với chú Tư và anh rể một chút, có gì em vào phòng gọi bọn anh ra ăn cơm.”

“Dạ.”

Sau đó, Lăng Sóc đem Lăng Tu Dương cùng Vạn Hoa vào phòng ở trên lầu, mà Cốc Vũ thì ngồi ngay ngắn bên cạnh Lăng Tập Trạo làm quen với mọi người trong nhà. Dựa theo cách xưng hô mà Lăng Tập Trạo nói với cậu, gọi Lăng Tu Niên là cha giống như Lăng Sóc đối với mọi người, chào qua một lượt toàn bộ những người lúc tết không về nhà được. Ke ke, đã là vợ của Lăng Sóc rồi, tất nhiên là phải gọi giống như cách Lăng Sóc xưng hô với những người trong nhà họ Lăng chứ.

Nhóm người Lăng Tu Niên chưa có gặp qua Cốc Vũ vừa vô tới cửa đã được cha già cảnh cáo trước rồi, không được bày ra khuôn mặt trong quân đội, nói chuyện cũng phải hiền hòa một chút, tóm lại là không có được hù Cốc Vũ vốn nhát gan. Ông nội Lăng nói ra lời này chính là cả suy nghĩ lẫn tình cảm đều đã thừa nhận Cốc Vũđược Lăng Sóc thương yêu.

Cũng may là dịp tết đã cùng ở với Lăng Tập Trạo được một thời gian, nếu không, Cốc Vũ nhất định sẽ bị những ánh mắt nghiêm nghị lẫm liệt ở đây soi vào liền hận không thể núp ra sau lưng Lăng Sóc luôn. Nhưng mà, người nhà của Lăng Sóc đều rất tốt, trong ánh mắt nhìn cậu đều không có nửa điểm phân biệt hay coi thường, mọi người đều là thật tâm tiếp nhận người vợ sắp cưới này của Lăng Sóc.

Cốc Vũ mặc dù còn chưa được tự nhiên cho lắm, thậm chí còn có chút nhút nhát mất bình tĩnh, nhưng mà đối với câu hỏi của mọi người, đều lễ phép trả lời, thanh âm mềm mại, giống như là giọng của trẻ con, rồi lại có chút giống như là thiếu niên, thật sự là không giống như là tiếng của một người gần mười tám tuổi, làm cho mọi người nghi ngờ cậu lúc dậy thì không có bị vỡ giọng.

Sau đó, nhắc đến chuyện ăn uống, Lăng Tập Trạo nhắc đến Cốc Vũ nấu ăn ngon đến thế nào, làm ánh mắt mọi người đều nhìn hết vào Cốc Vũ, sau đó, mọi người cũng rất không khách sáo liền nói muốn ăn đồ ăn Cốc Vũ làm.

Cốc Vũ cảm thấy, ngồi lại đây nghe mọi người nói chuyện cậu cũng không biết phải nói cái gì, tốt hơn hết là vào bếm làm thức ăn cho thoải mái.



Khi mọi người quây quần dùng cơm trưa, Lăng Sóc còn chưa có ăn, chỉ mới nghe mùi đã nói: “Vũ, thức ăn này em làm à.” Sau đó, ngẩn đầu lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người giả bộ câm điếc đang ăn hùng hục.

Lăng Tu Dương ở trong nhóm đó nói thầm một câu: “Tại sao chú cũng phải giả bộ vậy, cũng đâu phải chú kêu Tiểu Vũđi nấu cơm đâu.”

Vạn Hoa thấp giọng trả lời: “Bởi vì có người đang ghen tị đó, hơn nữa một bàn nhiều đồ ăn như thế này, Tiểu Vũ chắc chắn phải bận rộn một lúc lâu trong bếp. Tiểu Sóc cũng sợ Tiểu Vũđứng lâu thì chân trái sẽ bị đau.”

Cốc Vũ tưởng rằng không có ai nhìn thấy, cho nên mới chọt nhẹ nhẹ vào tay Lăng Sóc, kì thật động tác nho nhỏ này bị mọi người xung quanh bàn ăn đều nhìn thấy, chỉ làm bộ như là không biết thôi, hơn nữa, bọn họ cảm thán thật nhiều, Cốc Vũ thật sự quá xứng đôi với Lăng Sóc bá đạo.

Cốc Vũ mắc cỡ nói với Lăng Sóc: “Em không có mệt, thật ra em chỉ xào có chút đồ ăn thôi, mấy việc sơ chế trước đó thì mấy bác đầu bếp đã làm xong hết rồi. Lăng Sóc, anh đừng giận mà.”

“Anh không có giận.” Thật ra là có, nhưng giống như anh rể nói, anh đang ganh tị, với cũng sợ Cốc Vũ bị mệt.

“…” Cốc Vũ tinh tế cảm giác thấy Lăng Sóc hiện đang tức giận, lại nhìn đến mọi người đang dùng cơm, Cốc Vũ gắp một miếng cả cẩn thận lựa hết xương ra, đặt vào trong chén Lăng Sóc, nói: “Lần trước đi Nam Bình Sơn em thấy anh thích ăn cá.”

Lăng Tu Dương cùng Vạn Hoa dù ăn vội vẫn không mất đi vẻ ưu nhã thế mà thiếu chút nữa thì bị sặc, cũng đúng, Cốc Vũ là người đơn thuần như vậy, làm sao có thể nhìn ra trong lần ăn hải sản kia là do Lăng Sóc cố ý chứ.

Tết Nguyên Tiêu trôi qua, Cốc Vũđược cả nhà họ Lăng thương yêu.