Cường Giả Đến Từ Địa Ngục

Chương 17: Bị nhiễm phong hàn



Cố Tinh Thần cười gian xảo, nhẹ nhàng xoa xoa cái trán.

Cáo già!

“Quân thượng phải bảo trọng thân thể, hãy nghỉ ngơi vài ngày đi!"

Tân Tử Mặc mỉm cười sâu xa, chậm rãi đứng dậy, rời khỏi ngự thư phòng.

Cùng lúc đó, nhiều thế gia ở kinh thành đang rất tức giận.

Chuyện xảy ra ở Cẩm Tú Lâu ngày hôm nay hoàn toàn không thể che giấu được, rất nhanh đã lan truyền khắp cả kinh thành.

Ít nhất năm vị công tử thế gia bị vị đứng đầu Nội các bất bí, số tiền đã lên tới hai vạn năm ngàn lượng.

“Ta rất muốn nhìn xem làm sao Nội các có được năm ngàn lượng này, hừ!"

Có mấy gia tộc không định nhận số nợ này, chuyện này liên quan đến thể diện chứ không chỉ đơn giản là năm ngàn lượng.

“Người đâu, trói tên tiểu tử thối này lại cho ta, nếu lão phu không đánh ngươi trầy da tróc vảy, lão phụ không phải là cha ruột của ngươi nữa. Không tu hành luyện võ cho tốt, ai cho ngươi chạy tới Cẩm Tú Lâu làm mất mặt như thế hả?”

Một loạt tiếng kêu thảm thiết từ phủ tướng quân trấn biên truyền ra, đám hạ nhân trong phủ đều sợ hãi, thầm nghĩ công tử phải chịu tội rồi.

“Tô gia ta không đồng ý với khoản nợ năm ngàn lượng này, chỉ là trẻ con chơi đùa mà thôi, không thể coi là thật.”

Rõ ràng, không có một thế gia nào sẽ coi chuyện này là thật.

Đây là người đứng đầu Nội các cố tình đối mặt với đại thế gia bọn họ, sao có thể cho hắn được như ý nguyện chứ?

Ngày hôm sau, bình minh ló dạng.

Tân Tử Mặc toạ trấn ở phủ nha Nội các, có thể cảm giác được có rất nhiều vị khách không mời mà đến lén lút rình mò, đoán chừng đều là vì vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh.

Bởi vì sợ hãi Tân Tử Mặc nên người âm thăm điều ra cũng không dám tiến sâu vào Nội các, càng đừng nói đến việc giải cứu vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh.

Ngày đó Tân Tử Mặc đại sát tứ phương, có thể nói là làm kinh sợ bát phương, đủ để khiến rất nhiều thế lực phải kiêng kị.

“Đại nhân, ngoài cửa có rất nhiều quan viên cầu kiến."

Tiết Ninh bước tới trước mặt Tân Tử Mặc, cúi đầu hành lễ.

“Ta bị nhiễm phong hàn, không tiện gặp khách”

Tân Tử Mặc đọc công văn, nói mà không ngẩng đầu lên.

“Vâng, đại nhân”

Tiết Ninh nhìn thoáng qua Tăn Tử Mặc rồi quay người rời đi.

Ở cổng phủ nha có mười người đang đứng.

Tiết Ninh lập tức chạy tới cửa phủ, nói rằng Tân Tử Mặc bị nhiễm phong hàn, không có ý định tiếp khách, để chư vị quan viên rời đi.

Nhưng đám quan viên này đã đến thì chẳng có ý đồ gì tốt nên không định cứ thế mà rời đi.

"Bị nhiễm phong hàn?”

Một ông già tóc hoa râm, vẻ mặt uy nghiêm, lớn tiếng nói: "Đúng lúc ta vừa mang một vị lang trung giỏi nhất đến kinh thành đến, có thể khám cho Tần đại nhân”

Nói xong, ông già và đám người kia chuẩn bị xông vào.

“Đại nhân cần nghỉ ngơi, không gặp khách!”

"Tiết Ninh và các thị vệ Nội các trấn thủ ngay cửa, không cho vào dù chỉ nửa bước.

“Đám mắt chó các ngươi mù hết rồi à? Vị này chính là Đại Lý Tự khanh, Hứa Lương”

Một người hầu bên cạnh ông già tức giận nói.

Đúng vậy, ông già này chính là Hứa Lương, quan hẩm Đại Lý Tự Khanh.

Vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh đang bị giam giữ trong Nội các kia chính là thuộc hạ của Hứa Lương, mặc kệ từ phương diện nào, Hứa Lương đều phải tới cứu người.

Đương nhiên đám người Tiết Ninh biết Hứa đại nhân danh tiếng lẫy lừng, nhưng họ không thể nhượng bộ, vẫn thủ vững tại chỗ: “Đại nhân không tiện gặp khách, mời Hứa đại nhân vài hôm nữa lại đến!”

Qua vài hôm nữa Đại Lý Tự Thiếu Khanh đã bị xử trảm rồi, mọi chuyện đã đâu vào đó, còn gặp làm gì nữa.

“Mở đường!"

Hứa Lương thân là đại thần nhị phẩm, đương nhiên bên người sẽ có cao thủ hộ vệ.

Keng, keng, keng!

Sau một hồi đánh nhau, đám người Tiết Ninh không đánh lại cao thủ bên cạnh Hứa Lương, tất cả đều bị đánh thổi bay ngược ra ngoài, bị thương không, hề nhẹ.

Bùm!

Với một tiếng động lớn, cánh cổng của phủ nha Nội các bị cao thủ hộ vệ bên cạnh Hứa Lương đá văng ra.