Cường Giả Đến Từ Địa Ngục

Chương 3: Tuyên Tần Uyên!



Ngày hôm sau, buổi triều sớm của nước Nam Huyền.

"Tham kiến quân thượng."

Trong đại điện hoàng cung, bách quan cung nghênh Cố Tinh Thần.

"Bình thân!"

Cố Tinh Thần hơi giơ tay ra hiệu bách quan đứng dậy.

"Tạ ơn quân thượng."

Bách quan từ lâu đã quen với lễ nghi trong triều đình, sắc mặt đều vô cảm.

"Trong buổi triều hôm nay, ta muốn thông báo một việc."

Cố Tinh Thần liếc nhìn quần thần, lớn tiếng nói: "Từ hôm nay trở đi thành lập chức Nội các, có quyền giám sát bách quan, Các chủ Nội các phẩm là quan Nhất Phẩm, đứng hàng tam công."

Xì xào!

Trong nháy mắt, triều đình chấn động.

Bách quan trợn mắt há hốc mồm, sau đó có người tiến lên nói: "Quân thượng, động thái này có ảnh hưởng quá lớn, chúng ta nên thảo luận thêm!"

"Xin quân thượng nghĩ lại!"

"Nghĩ lại!"

Một Nội các không giải thích được đột nhiên xuất hiện, rất nhiều quan viên đều ngửi thấy mùi khác thường, cau chặt lông mày.

Điều khiến quần thần kinh hãi là địa vị của Các chủ Nội các có thể so sánh với tam công, quan Nhất Phẩm.

Thế này chẳng phải là công khai muốn giẫm lên đầu văn võ bá quan, dưới một người trên vạn người sao?

"Ta không phải đang thương lượng với các ngươi, mà là thông báo cho các ngươi, hiểu không?"

Tần Tử Mặc đã trở về, Cố Tinh Thần hoàn toàn không cần lo lắng hậu quả triều cương đại loạn.

Đã đến lúc triều đình của nước Nam Huyền phải được dọn dẹp.

"Tuyên Các chủ Nội các, Tần Uyên!"

Cố Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thái giám bên cạnh nói.

"Tuyên Tần Uyên!"

Thái giám tuyên bố, giọng nói như như sóng triều cuồn cuộn, truyền đến bên ngoài đại điện Kim Loan.

Bách quan nghe vậy càng thêm bối rối.

Cho dù muốn thành lập Nội các thì cũng nên chọn một quan lớn trong bách quan làm Các chủ chứ! Tần Uyên là ai?

Trong bách quan tuyệt đối không có người như vậy! Quan viên văn võ nín thở quay đầu nhìn ra ngoài đại điện.

Tần Tử Mặc mặc quan bào, từ bên ngoài đại điện chậm rãi đi vào, không thèm liếc mắt đã đi thẳng vào trong đại điện.

Sau đó, Tần Tử Mặc hơi cúi người, hành lễ: "Bái kiến quân thượng."

"To gan, gặp vua lại không hành lễ quỳ lạy, tội đáng chém!"

Đột nhiên, một quan viên lao ra, lẫm liệt nói.

Tần Tử Mặc quay đầu lại liếc nhìn quan viên vừa lên tiếng, khiến linh hồn gã ta run rẩy, không dám nhìn thẳng.

Tuy rằng không nói một lời nhưng khí thế tỏa ra từ trên người Tần Tử Mặc lại vô cùng sắc bén, khiến triều thần không khỏi nghẹt thở.

Chuyện liên quan đến lợi ích, rất nhiều quan viên trong triều không muốn để một người xa lạ từ đâu ra giẫm lên đầu mình.

Vì vậy, rất nhiều quan viên phụ họa nói: “Dựa theo luật pháp triều ta, trong triều đình gặp vua không quỳ chính là tội lớn, theo luật nên chém. Nếu người này được đứng hàng Nhất Phẩm chắc chắn sẽ làm dao động nền tảng quốc gia!"

Cả đám miêu tả Tần Tử Mặc thành kẻ tội ác tày trời, cứ như phải chém đầu Tần Tử Mặc răn đe mọi người mới có thể bình ổn lửa giận và ổn định tình hình trong triều.

Làm dao động nền tảng của quốc gia?

Cố Tinh Thần cười lạnh trong lòng, chính bởi vì những con sâu mọt này trong triều mà hoàng triều mới có thể tràn ngập nguy cơ. . Ngôn Tình Tổng Tài

Tần Tử Mặc im lặng, như không nghe thấy gì.

"Đã nói xong chưa?"

Cố Tinh Thần liếc nhìn mọi người rồi nói: "Tần Uyên là Các chủ Nội các, từ lâu trước đây ta đã cho phép hắn gặp vua không quỳ."

Nhất thời quần thần kinh hãi, không nói nên lời.

Gặp vua không quỳ, đây là ban ân cực cao, ngay cả tể tướng đương triều cũng không có đặc quyền này.

Tần Uyên trước mắt này rốt cuộc là người phương nào?

Có quan viên chợt nhớ đến người đàn ông đã bị chôn vùi nhiều năm cũng có thể gặp vua không quỳ, đã đạt đến địa vị cao nhất.

Hơn nữa, người đó cũng họ Tần.

Suy nghĩ lung tung một hồi, một số quan viên đã bỏ lại những suy nghĩ không thiết thực này ra sau ót.

Tám năm đã để lại dấu vết hằn sâu trên gương mặt Tần Tử Mặc.

Vì vậy, cả thiên hạ bây giờ không ai ngoại trừ Cố Tinh Thần có thể biết được thân phận thực sự của Tần Tử Mặc.

Suy cho cùng, chẳng ai có thể liên tưởng Tần Tử Mặc với một người chết bị xử tử vì tội phản quốc.

"Quân thượng, thần chưa từng nghe nói đến Tần Uyên này, không biết hắn có năng lực gì đảm nhiệm được chức Các chủ Nội các?"

Người lên tiếng là Lễ bộ thượng thư, đứng hàng cửu khanh, quyền thế ngập trời.

"Thần cũng chưa từng nghe thấy tên Tần đại nhân."

Ngay sau đó, ngày càng có nhiều quan viên lên tiếng.

"Tần Uyên đại nhân, xem ra trước đây hắn không có ở trong số bách quan!"

Một khi Nội các được thành lập chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của vô số người.

Hơn nữa, rất nhiều quan viên đều đoán được Tần Uyên chính là một thanh kiếm trong tay Cố Tinh Thần, là vì để đối phó đại thần trong triều.

Trong hoàn cảnh như vậy, hễ là quan viên nào đã làm một số chuyện đáng xấu hổ đều không muốn Nội các được thành lập, chứ đừng nói đến việc để Tần Tử Mặc nhậm chức.

"Các ngươi đang chất vấn quyết định của quân thượng?"

Nếu như Tần Tử Mặc không nói gì thì thật sự sẽ bị bách quan giẫm lên đ ỉnh đầu.

"Chúng thần đương nhiên không dám, chỉ muốn biết năng lực làm việc của Tần đại nhân mà thôi."

Một quan viên tránh né câu hỏi của Cố Tinh Thần, chĩa kiếm vào Tần Tử Mặc.

Nội các mới thành lập có quyền giám sát bách quan. Quyền thế lớn như vậy khiến bách quan không còn cách nào khác là phải phản đối.

Nếu người đứng đầu Nội các là người của mình thì tốt rồi, nhưng đột nhiên lại lòi ra một Tần Uyên thì thật không ngờ tới.

"Các ngươi sẽ biết năng lực của ta sớm thôi. Đừng vội."

Tần Tử Mặc nở nụ cười đầy ý vị sâu xa.

Bách quan nhìn thấy nụ cười của Tần Tử Mặc, vô thức rùng mình.

Không hiểu sao, mọi người như rơi vào vực sâu vạn trượng, vừa sợ hãi vừa bất an.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.”

Cố Tinh Thần không muốn nghe bách quan nói lảm nhảm, trực tiếp đứng lên nói: "Việc này đã quyết định, không ai có thể thay đổi."

Quân lệnh vừa hạ, miệng vàng lời ngọc.

Nội các chính thức được thành lập, mà Các chủ là Tần Tử Mặc, cũng chính là Tần Uyên.

Nội các được thành lập tại phố Bắc của kinh thành, rất uy nghiêm và trang trọng.

Sau khi bãi triều, trong số bách quan có người vui, có người buồn.

Một số quan viên ngầm thương nghị nên đối phó thế nào với Nội các mới lập, cuối cùng đưa ra kết luận - gạt sang một bên! Nội các làm việc chẳng lẽ không cần có cần sự hỗ trợ từ các bộ phận khác sao?

Nếu Nội các muốn đứng trên lục bộ mà ra lệnh thì đừng trách một số người bằng mặt không bằng lòng.

Các bộ phận lớn đã ăn sâu bén rễ, Nội các mới thành lập chưa có nền tảng thì không có gì phải sợ hãi.

Ngay cả khi Nội các có quyền giám sát bách quan thì mọi hoạt động của Nội các cũng bị người khác giám thị, tự bản thân cũng khó bảo toàn.

"Tần Uyên? Phái người điều tra lai lịch của hắn."

"Tần Uyên này rốt cuộc là đến từ đâu, nhất định phải điều tra rõ ràng cho ta."

"Tra!"

Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra ở nhiều nơi ở kinh đô.