Cường Giả Đô Thị

Chương 118: Mình vẫn còn một gia đình cần được bảo vệ!



Cổ tay hắn đã bị người đàn ông này dẫm nát rồi!

“A!!!”

Dương Thiên mạnh mẽ như thế nhưng cũng không nhịn được mà hét lên đau đớn.

Người đàn ông mặc trường bào màu đất dẫm nát cổ tay Dương Thiên thì cũng không hề dừng tay mà dẫm nốt cổ tay còn lại.

Tiếp theo đó, không màng đến những tiếng kêu đau đớn của Dương Thiên, anh ta lại tiếp tục dẫm nát hai chân hắn!

Đánh gãy chân tay! Thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Ánh mắt Dương Thiên tràn đầy phẫn nộ, cơn đau đớn từ tứ chi truyền đến khiến tinh thần hắn tê dại.

Hắn chỉ muốn đấm chết người đàn ông tàn nhẫn trước mặt. Nhưng bây giờ tứ chi hắn bị phế rồi, đi đứng còn khó khăn chứ đừng nói là muốn làm việc khác.

Sau khi dẫm nát tứ chi của Dương Thiên, người đàn ông mặc trường bào màu đất mới dừng lại, khẽ vỗ tay một cái: “Được rồi! Bây giờ cậu đã thực sự trở thành một kẻ tàn phế, nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành rồi, cậu cứ từ từ chờ cứu viện đi!”

Người đàn ông mặc trường bào màu đất nói xong thì thân thể khẽ lóe lên, sau đó cả người chui vào trong lòng đất, nhanh chóng biến mất.

Dương Thiên nằm trên mặt đất gào lên một tiếng, hắn chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế này!

Chân tay của hắn đều bị phế bỏ, đi lại cũng là một vấn đề, hắn còn có thể làm gì khác sao?

Dương Thiên không nhịn được mà rơi nước mắt.

Hắn cảm thấy cuộc đời mình đã chìm vào trong bóng tối.

Dương Thiên gãy nát tay chân nằm dài trên mặt đất, chiếc taxi bên cạnh vẫn còn đang bốc cháy, nhưng lửa đã nhỏ đi rất nhiều.



Thời gian cứ thế trôi qua.

Đột nhiên, có một chiếc xe ô tô đang chạy bỗng nhiên dừng lại, chủ xe là một người đàn ông trung niên. Ông ta nhìn thấy tình cảnh dưới sườn núi thì vội vàng xuống xe, gọi 120 và 119.

Người đàn ông này nhanh chóng chạy tới trước mặt Dương Thiên, vội vàng hỏi han: “Người anh em, cậu có sao không? Có còn nói chuyện được không?”

Dương Thiên dường như không nghe thấy, ánh mắt mờ mịt nhìn bầu trời, cảm giác như cuộc sống của mình đã chìm vào đen tối.

Xe cứu thương và các đội viên đội phòng cháy chữa cháy nhanh chóng chạy tới. Ngọn lửa lập tức được dập tắt, nhưng thi thể của người tài xế đã cháy đen, hoàn toàn không nhận ra được dáng vẻ ban đầu.

Sau khi kiểm tra thân thể Dương Thiên, các bác sĩ lập tức phát hiện ra cả người Dương Thiên đều là vết bỏng, tứ chi bị đánh gãy, xương cốt đứt lìa, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Hành động táng tận lương tâm này do con người tạo ra!

Nhưng người đàn ông mặc trường bào màu đất kia lại cố tình chọn một nơi hẻo lánh không có camera để ra tay, bọn họ muốn điều tra cũng không điều tra được gì.

Dương Thiên lập tức được đưa đến bệnh viện, tiến hành phẫu thuật.

Sau khi mọi thứ xong xuôi...

Dương Thiên nằm đờ đẫn trên giường bệnh, hai mắt vô thần, hắn cảm thấy cuộc sống của mình đã không còn giá trị gì nữa. Bây giờ, hắn không chỉ mất hết sức lực, mà tay chân cũng bị người ta đánh gãy một cách vô cùng tàn nhẫn.

“Này, cậu có muốn ăn gì không?” Một y tá nhìn Dương Thiên, quan tâm hỏi.

Người thanh niên trước mắt khiến cô hơi sợ hãi. Bởi vì tình huống của Dương Thiên khá đặc thù nên bệnh viện đã sắp xếp cho hắn một phòng bệnh riêng, y tá cũng là do bệnh viện cử tới chăm sóc cho Dương Thiên.

Y tá khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, diện mạo bình thường. Cô nhìn thấy Dương Thiên từ khi tỉnh lại vẫn cứ ngây ngốc như vậy thì không nhịn được hỏi.



Tất nhiên là y tá biết tình huống của Dương Thiên, bị bỏng toàn thân, chân tay còn bị người ta phế bỏ, nếu như không có kỳ tích xuất hiện thì người thanh niên này cả đời cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh như thế này mà thôi.

Y tá cũng rất tiếc cho Dương Thiên, dù sao thì Dương Thiên còn trẻ như vậy.

“Ôi, cậu không cần phải bi quan như vậy đâu. Cho dù sau này hành động không tiện, nhưng không phải là bây giờ cậu vẫn còn sống sao? Tôi nghe nói người tài xế kia đã bị lửa thiêu thành tro rồi.” Y tá Lưu Tĩnh khuyên nhủ.

Cô sợ Dương Thiên cứ nghĩ không thông như vậy rất dễ làm ra chuyện ngu ngốc. Bộ dáng hiện tại của Dương Thiên rất nguy hiểm, trước kia cô cũng đã từng gặp phải không ít bệnh nhân có dáng vẻ như thế này.

Nhưng cho dù cô nói cái gì thì Dương Thiên cũng đều không nhúc nhích, hai mắt vẫn đờ đẫn như vậy.

“Ong...”

Điện thoại của Dương Thiên lập tức vang lên.

Lưu Tĩnh vội vàng cầm điện thoại đi tới trước mặt Dương Thiên.

“Này, mẹ cậu gọi điện thoại đến.” Lưu Tĩnh nhìn tên người gọi, thông báo với Dương Thiên.

Dương Thiên nghe thế thì hai mắt run lên, hắn không nhịn được hít sâu một hơi, sau đó nói với Lưu Tĩnh: “Giúp tôi ấn nút nghe.”

Giọng nói của hắn rất khàn, Lưu Tĩnh nghe mà giật mình. Nếu như không nhìn người mà chỉ nghe giọng nói, chắc ai cũng nghĩ đó là một ông lão bảy mươi tám mươi tuổi!

Lưu Tĩnh nhanh chóng ấn nút nghe, đặt điện thoại vào tai Dương Thiên.

“Alo, Tiểu Thiên à, sao mãi mới nghe máy thế?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của mẹ.

“Mẹ!” Dương Thiên khàn giọng gọi một tiếng, nước mắt không nhịn được mà chảy ra.

Bây giờ trong lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng, đột nhiên lại được nghe giọng nói của mẹ, giống như có người có thể an ủi hắn, Dương Thiên không kìm được nước mắt.