Dương Thiên cầm sách giáo khoa, ôn tập dựa theo mấy phần trọng điểm Phùng Thiếu Phong bảo.
Dương Thiên vừa đọc sách, vừa nói chuyện với Phùng Thiếu Phong. Thời gian trôi qua rất nhanh.
“Ô? Lão tam trở về rồi à?” Một tiếng sau, Trịnh Vân Long và Lý Kim Hâm cuối cùng cũng trở lại ký túc xá, trong tay còn cầm không ít đồ vật.
Hầu hết đều là đồ ăn, ví dụ như bánh quy, trà... Tất cả đều là những đặc sản của thành phố Hải.
Hai người nhìn thấy Dương Thiên thì vô cùng ngạc nhiên.
Trịnh Vân Long vẫn là bộ dáng cao lớn vạm vỡ, thậm chí còn cường tráng hơn lúc trước, cả người đều là cơ bắp.
Còn Lý Kim Hâm thì vẫn gầy như vậy, cả người chắc được hai miếng thịt. Cậu ta đứng cạnh Trịnh Vân Long đúng là một trời một vực.
“Lão đại, lão tứ.” Dương Thiên mỉm cười chào hỏi.
“Lại đây, lão tam, bao nhiêu lâu rồi cậu không trở lại, có phải là nhớ chúng tôi lắm không?” Trịnh Vân Long nói: “Tôi mua nhiều đồ ăn lắm, mau tới nếm thử đi!”
Dương Thiên mỉm cười bước tới, cùng ba người trong ký túc xá ăn đồ ăn vặt, nói chuyện vô cùng thoải mái.
“Lão tam, ngày mai và ngày kia thi rồi. Dù sao cũng phải tới trường, hay là cậu ngủ lại ở ký túc xá đi.” Trịnh Vân Long nói với Dương Thiên.
Dương Thiên suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được.”
Bây giờ thực lực của hắn đã đạt tới cấp C trung kỳ, 72 tế mạch cũng đã được đả thông hoàn toàn. 28 trung mạch còn lại thì vẫn phải cần thực lực của hắn ổn định lại rồi mới bắt đầu được.
Hơn nữa, hai ngày này hắn cũng dành toàn bộ thời gian để ôn và thi, không có thời gian tu luyện, Dương Thiên liền đồng ý ở lại ký túc xá.
“Ha ha, đúng là không dễ dàng gì. Lão tam, cậu chỉ ở ký túc xá tháng đầu tiên thôi nhỉ, nghĩ xem, đã bao nhiêu lâu cậu không về ký túc xá hả?” Trịnh Vân Long chất vấn.
Dương Thiên chỉ cười mà không nói.
Gần nửa năm trôi qua, Dương Thiên cũng đã trải qua nhiều chuyện. Từ một người bắt đầu tu luyện đến cường giả thực lực cấp C trung kỳ, hắn thực sự đã trải qua rất nhiều chuyện!
Sự vui mừng như điên khi tu luyện đột phá, sự phẫn nộ khi nhìn thấy cuộc hỏa hoạn do Ninja của tiểu quốc đảo gây ra; nỗi đau khổ khi bị nhốt trong bí cảnh Sahara; sự tuyệt vọng khi tứ chi bị phế; vẻ đạm nhiên khi thực lực khôi phục... Một Dương Thiên hồn nhiên lương thiện, bây giờ đã biến thành tàn nhẫn vô tình.
Đối mặt với người như Jack, hắn vô cùng dứt khoát quyết liệt, trực tiếp giết chết, không chút lưu tình.
Nhìn ba gương mặt quen thuộc, trong lòng Dương Thiên tràn đầy xúc động.
Thực ra, làm một người bình thường cũng không có gì không ổn cả. Giống như quãng thời gian ở trường đại học vậy, sau mỗi giờ tan học sẽ là thời gian đi tán gái, đi ra ngoài chơi, cuộc sống thật đơn giản.
Thậm chí Dương Thiên còn nghĩ, nếu như hắn không có Long phượng nguyên châu thì không biết kết quả sẽ như thế nào.
Có lẽ bây giờ hắn vẫn là một gã to béo nặng 150kg, đi hai bước lại phải đứng lại thở, lay lắt sống thêm vài năm.
Hả? Từ bao giờ hắn lại trở nên đa sầu đa cảm như thế này?
Dương Thiên cười khổ một tiếng, suốt ngày hắn phải mạnh mẽ để đi trên con đường trở thành cường giả. Bây giờ trở lại ký túc xá ấm áp, trong lòng lập tức được thả lỏng, cả người lại trở nên đa sầu đa cảm.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng nhất định phải trở thành một cường giả tuyệt thế vô song. Đến lúc đó, không ai có thể làm tổn thương người nhà của hắn, bạn bè của hắn!
Dương Thiên nhìn về phía ba người Trương Vân Long. Thực ra, hắn hoàn toàn có thể đưa Chiến vương quyết cho bọn họ tu luyện. Nhưng suy nghĩ một chút, Dương Thiên lại nhanh chóng dập tắt suy nghĩ này.
Việc tu luyện thực lòng mà nói cũng không phải tốt đẹp như vậy. Con đường trở thành cường giả gập ghềnh hiểm trở, đầy rẫy hiểm nguy, thậm chí có thể gọi là cửu tử nhất sinh, không phải ai cũng có thể bước đi trên con đường đó.
Sống cuộc sống của những người bình thường, không biết gì về dị năng hay siêu năng lực gì cả, cũng không biết những thế lực bên ngoài. Cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua một cách bình yên, vui vẻ, sống một cuộc sống như vậy thực ra cũng không tồi.
“Đi nào, lão tam, chúng ta ra ngoài ăn một bữa no nê!” Trịnh Vân Long cười nói.
“Lâu lắm rồi tôi mới quay trở lại ký túc xá, để tôi mời mọi người ăn một bữa ngon.” Dương Thiên cười nói.
“Đúng vậy! Phải thế chứ! Hôm nay chúng ta nhất định phải ăn sạch túi tiền của lão tam!” Phùng Thiệu Phong nói chen vào.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Lý Kim Hâm ở bên cạnh cũng giơ hai tay tán thành!
“Lão tam, lâu lắm rồi cậu không trở lại trường học, có còn nhớ quán mì mở trước cổng trường của chúng ta không?” Trịnh Vân Long hỏi.
“Quán mì của nữ thần bình dân Hạ Dung đúng không?” Dương Thiên cười nói.
Hắn vẫn còn nhớ khi công bố danh sách hoa khôi đại học An, mấy người trong ký túc xá bọn hắn đã nhanh chóng tới quán mì của Hạ Dung để chiêm ngưỡng phong thái của hoa khôi.
“Ha ha! Lão tam, cậu không biết đâu, lão đại của chúng ta chính là người bảo vệ của Hạ Dung đấy!” Phùng Thiếu Phong làm ra vẻ thần thần bí bí nói.
“Đúng rồi! Tôi còn thấy lão đại gửi hoa tới tặng Hạ Dung nữa cơ!” Lý Kim Hâm cũng nhanh chóng chen lời vào.