Cường Giả Đô Thị

Chương 169: Nhà mới



"Lão Dương à! Con trai ông có bạn gái chưa? Con gái của cô họ tôi mới lên đại học, trông cũng xinh gái lắm nha! Còn chưa có qua bạn trai." Một bà dì háo hức nói.

Điều kiện bây giờ của Dương Thiên đích thị là kim quy tế! Ai mà gả vào nhà họ Dương liền trở thành phú bà. Hơn nữa, không ai trong trong tiểu khu Thư Hương không biết Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan đều là người thân thiện.

“Ha ha, tiểu Thiên bây giờ cũng đã lớn rồi, có chủ kiến của riêng mình, chúng ta làm cha mẹ cũng không nên can thiệp quá nhiều!” Thẩm Tân Lan nói.

Tuy nói là vậy nhưng người khác nghe sẽ biết đây là đang từ chối khéo.

Bận rộn cả buổi trưa, cuối cùng cũng đã dọn xong mọi thứ, sau đó Thẩm tân Lan đi chợ mua rất nhiều đồ ăn về, nấu một bàn đầy thức ăn để ăn mừng nhà mới.

Dương Gia Quốc vui vẻ uống lên vài ly và bị Thẩm Tân Lan nói cho một trận, cả nhà đều rất vui vẻ.

Ngày hôm sau.

Dương Thiên đẩy cửa phòng bước ra, thấy cha mẹ hắn đều đã dậy, mẹ hắn đang chuẩn bị bữa sáng, còn cha hắn Dương Gia Quốc thì đang đọc báo.

"Tiểu Thiên sao dậy sớm vậy? Không ngủ thêm lát nữa?" Thẩm Tân Lan cười nói.

“Con dậy sớm quen rồi!” Dương Thiên cười nói. Sau đó hắn ra ngoài chạy bộ 1 vòng quanh tiểu khu Thư Hương.

Khi Dương Thiên vừa trở về nhà, Thẩm Tân Lan bảo “Bữa sáng xong rồi, tiểu Thiên mau ăn thôi!”

Một lúc sau, em gái hắn San San cũng dậy, bé ngáp dài một cái, trên người còn đang mặc chiếc áo khoác màu hồng mà Dương Thiên mua cho bé mà không nỡ thay ra, y như 1 tiểu công chúa vậy.

“Con đi nha!” San San nhanh chóng ăn cơm xong liền rời khỏi nhà, nói: “Mẹ, con đi tìm mấy người bạn.”

Thẩm Tân Lan bất lực nói “Con bé điên này không thể nào ngồi yên được!”

Nhưng Dương Thiên lại cảm thấy tính cách của em gái hắn hoạt bát như vậy khá tốt.



Không ngờ một tiếng sau, San San lại chạy về. Theo sau bé là bảy tám đứa trẻ cùng tuổi, một trong số đó có một nhóc béo chỉ mới 12, 13 tuổi, nhưng toàn thân rất béo, ước chừng cũng nặng gần 130 cân. Khi Dương Thiên nhìn thấy nhóc, hắn liền nghĩ đến hắn trước đây.

"Tiểu béo, Viên Viên, Đình Đình mấy bạn xem, đây là nhà mới của mình! Từ giờ mình sẽ sống ở đây!” San San tự hào giới thiệu nhà mình với bạn bè.

"Wow! San San, nhà mới của bạn to và đẹp quá!", một cô bé ngưỡng mộ nói.

"Hứ hứ! Tất cả những thứ này đều là do anh mình mua! Còn nữa quần áo của mình đẹp không? Đều là anh mình mua cho mình đấy!" San San tự hào nói.

Dương Thiên tươi cười đi tới, lấy 1 ít kẹo chia cho mấy đứa bé.

Không ngờ San San sáng sớm chạy ra ngoài, chỉ để khoe nhà mới với bạn bè của mình. khiến Dương Thiên cảm thấy rất buồn cười.

“San San, đây là anh trai mà bạn nói là bắt tôm hùm rất giỏi sao?” Một người bạn nhỏ hỏi.

"Đương nhiên rồi! Anh mình bắt được rất nhiều tôm hùm vào mùa hè! Chúng đều rất lớn, con lớn nhất dài hơn một mét a!" San San ra sức làm dấu.

Nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ trên mặt các bạn, San San chạy tới chỗ Dương Thiên, ngẩng đầu chờ mong nói: "Anh ơi, bây giờ anh còn có thể bắt được tôm hùm không?"

"Đứa bé này! Bây giờ là mùa đông! Tôm hùm đều chui vào tổ của chúng hết rồi! Chúng không ra ngoài hoạt động thì làm sao có thể bắt được?" Thẩm Tân Lan ở bên cạnh bất lực nói.

“Dạ!”, San San chán nản trả lời.

“Không sao đâu mẹ, con ra bãi biển xem thử, coi có hay không.” Dương Thiên cười nói.

“Trời đông lạnh vậy, con đừng xuống nước!”, Thẩm Tân Lan nói với Dương Thiên.

Dương Thiên đồng ý với bà, sau đó dẫn San San và mấy đứa nhỏ đi ra biển.



San San vui vẻ, bé tin là anh bé mà ra tay thì nhất định sẽ bắt được rất nhiều tôm hùm lớn.

Chẳng mấy chốc, cả nhóm người đã đến bãi biển.

Bãi biển hôm nay không có quá nhiều du khách, chỉ có vài dân địa phương đến chơi, Dương Thiên dặn dò em gái mình đừng chạy lung tung, rồi chuẩn bị xuống biển. Với thể chất của hắn bây giờ, cho dù ở trong nước 0 độ C đã đóng băng cũng không có vấn đề gì.

Sau khi kiểm tra thấy nhiệt độ nước biển không quá lạnh, Dương Thiên liền trực tiếp nhảy xuống biển.

Nhiệt độ nước biển luôn duy trì ở 1 nhiệt độ thường, nên cũng có một số người đi bơi vào mùa đông, động tĩnh của Dương Thiên cũng không làm cho ai để ý.

“Anh ơi cố lên nha!” San San và những bạn nhỏ của bé đang cổ vũ cho hắn.

Dương Thiên cười với bé rồi lặn xuống biển. 

Dương Thiên đã lặn xuống biển, với thực lực hiện tại của hắn, hắn có thể lặn xuống độ sâu tới 100 mét. Vì vậy, hắn không hề do dự mà bơi từ từ dưới đáy biển sâu.

Vào mùa đông tuy khí hậu ít ảnh hưởng tới nhiệt độ của nước biển, nhưng các sinh vật sống dưới đáy biển vẫn giảm đi một ít.

Tôm hùm chỉ nằm rải rác vài con, Dương Thiên rất dễ đã bắt được chúng.

Thấy được cảnh đẹp dưới đáy biển, Dương Thiên không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Long Phượng nguyên châu chính là được phát hiện ở đây, từ đó đã thay đổi vận mệnh của Dương Thiên.

Dương Thiên vừa bơi vừa ngắm cảnh đẹp dưới biển, từ từ tiến về phía trước, bất giác đã bơi tới khu vực sâu gần 100 mét. Nơi này cơ hồ chưa ai đặt chân tới qua, hoàn toàn chưa được khai phá.

Bùm!

Sắc mặt Dương Thiên đột nhiên trở nên kinh ngạc.