Cự mãng vất vả lắm mới chống lại được những đòn công kích đó, bây giờ đột nhiên tất cả mọi công kích đều biến mất, nó nhanh chóng khôi phục lại như bình thường.
Mặc dù cự mãng không biết tại sao mọi đòn công kích lại biến mất, nhưng nó cũng không thèm quan tâm, đôi mắt đỏ rực như máu của nó nhìn thẳng vào Dương Thiên, lại tiếp tục tấn công hắn.
Thân hình của nó lớn hơn Dương Thiên rất nhiều, cái đuôi cứng rắn hung hăng quất về phía Dương Thiên.
Dương Thiên lại đứng yên tại chỗ, gương mặt bình tĩnh, cứ thế nhìn cái đuôi quét ngang qua nơi này.
Rầm!
Cái đuôi lớn quất lên người Dương Thiên, kích thước thân thể của Dương Thiên so với cái đuôi của cự mãng hoàn toàn nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Nhưng điều khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ chính là Dương Thiên có kích thước nhỏ bé chỉ bằng một cái vảy của cự mãng, thế mà hoàn toàn không ảnh hưởng gì sau cú tấn công này của nó.
Còn cự mãng lại cảm nhận được một cơn đau đớn kịch liệt. Nó cảm giác như mình vừa nện lên một ngọn núi cứng rắn, không chỉ không gây tổn thương cho người trước mặt mà còn khiến bản thân nó bị thương nặng.
“Thân thể của mình mạnh mẽ đến mức cả cường giả cấp Hắc động đỉnh phong cũng không làm mình bị thương được!” Dương Thiên cười.
Rầm!
Trên người Dương Thiên lập tức bộc phát một luồng khí tức mạnh mẽ như mãnh thú hồng hoang, cả người nhìn vô cùng hung hãn.
Dương Thiên duỗi tay phải ra, nháy mắt bắt được đuôi của cự mãng, sau đó dùng sức vung lên.
Cự mãng chỉ cảm thấy có một lực lượng khổng lồ tác động lên người mình, ngay sau đó, thân thể dài mấy nghìn mét của nó không khác gì một sợi mì, bị Dương Thiên trực tiếp ném ra ngoài.
Bóng dáng Dương Thiên khẽ lóe lên, hắn không sử dụng bất cứ pháp tắc nào mà chỉ cần dựa vào sức mạnh thân thể và hàng phòng ngự của pháp tắc hệ phong là có thể chưa tới một giây đã đi đến được bên cạnh người cự mãng.
Cự mãng phẫn nộ gào ầm lên, hung hăng cắn về phía Dương Thiên.
Sắc mặt Dương Thiên vô cùng lạnh lùng, không hề sợ hãi chút nào.
Chỉ riêng răng của con cự mãng đã to hơn đầu Dương Thiên, nhưng hắn hoàn toàn không lo sợ, thoải mái đấm ra một quyền.
Bùm!
Một luồng năng lượng khổng lồ bộc phát, trên không trung vang lên một tiếng nứt vỡ. Sau đó, đầu của con mãng xà lập tức hóa thành làn sương máu, thân thể đổ rầm xuống đất, nhanh chóng biến mất không chút dấu vết.
Bên trong không gian chỉ còn lại một mình Dương Thiên.
Khi Dương Thiên đối mặt với con cự mãng này, chỉ cần hắn dốc toàn lực thì chỉ có một kết quả, đó là nháy mắt hạ gục!
“Thân thể hiện tại của mình mạnh gấp ba lần cường giả cấp Hắc động đỉnh phong, còn pháp tắc thì gấp hai lần cường giả Hắc động đỉnh phong!”
Dương Thiên có thể phán đoán đại khái thực lực hiện tại của mình.
Cường giả cấp Hắc động đỉnh phong là sức mạnh tiêu chuẩn nhất, sức lực thân thể của Dương Thiên có thể gấp ba giá trị này, còn uy lực của pháp tắc thì gần như gấp đôi.
Đương nhiên lúc chiến đấu thực sự thì vẫn còn cần suy xét đến những nhân tố khác.
“Không biết cường giả cấp Lĩnh chủ bình thường nhất thì mạnh như thế nào nhỉ?” Dương Thiên hơi suy nghĩ.
Hắn chưa từng gặp cường giả cấp Lĩnh chủ bình thường dốc toàn lực bao giờ.
“Không biết nếu như mình bỏ qua pháp tắc thời gian, bốn hệ pháp tắc còn lại đều đạt tới cấp Hắc động đỉnh phong thì thực lực của mình có địch nổi cường giả cấp Lĩnh chủ không?” Dương Thiên nghĩ thầm.
Nhưng ngay sau đó hắn đã lắc đầu phủ định suy nghĩ của mình, thực lực hiện tại của hắn còn cách cấp Lĩnh chủ một khoảng dài.
“Mình giết chết được cự mãng cấp Hắc động đỉnh phong cũng là hoàn thành khảo nghiệm thứ nhất của Bí Tân đại nhân. Mấy chục năm trước mình đã hoàn thành khảo nghiệm thứ hai, vậy là bây giờ cả hai khảo nghiệm đều đã hoàn thành rồi!”
Dương Thiên nhìn về phía cánh cửa vừa mới hiện ra, không chút do dự bước vào.
Bên trong cung điện đổ nát có một cánh cửa tỏa ra ánh sáng kỳ dị, sau đó, một vị thanh niên bước ra.
“Dương Thiên, ngươi thực sự có thể đánh chết được con cự mãng kia! Mới chỉ tám mươi năm mà thực lực của ngươi đã đạt tới trình độ hiện tại rồi!” trên không trung, gương mặt Bí Tân hiện rõ vẻ khiếp sợ.
Ông ta có thể nhìn thấy cảnh chiến đấu bên trong không gian. Dương Thiên đối mặt với cự mãng cấp Hắc động đỉnh phong hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Cho dù là phương diện pháp tắc hay là thân thể, hắn đều dùng tư thái nghiền ép mà dành lấy thắng lợi.
“Bí Tân đại nhân, bây giờ ta đã hoàn thành cả hai khảo nghiệm của ngài rồi.” Dương Thiên cười nói.
Bí Tân nhìn Dương Thiên, lập tức hiểu được Dương Thiên muốn nói gì. Ông ta khẽ vung tay phải lên, sau đó trong tay ông ta lập tức xuất hiện hai hạt châu mang theo dao động và ánh sáng kỳ dị.
“Đây là thần châu không gian và nguyên châu hệ kim, lúc trước ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi hoàn thành được hai khảo nghiệm thì sẽ có được hai thứ đó. Bây giờ chúng là của ngươi!”
Bí Tân đại nhân nói xong thì hai viên nguyên châu pháp tắc đã bay tới bên cạnh Dương Thiên.
Vẻ mặt Dương Thiên tràn đầy vẻ hưng phấn, đây là thần châu không gian và nguyên châu hệ kim mà hắn khao khát từ lâu.
Tu luyện lâu như vậy, tất nhiên hắn biết được chỗ nghịch thiên của những viên nguyên châu pháp tắc này.
Nếu không có nguyên châu pháp tắc thì cho dù hắn có tiến vào hệ Ngân Hà thì thiên phú cũng chỉ có thể coi là trung bình. Cho dù Dương Thiên có lĩnh ngộ được Luyện thể quyết, linh hồn cường đại thì cũng không lĩnh ngộ pháp tắc được kinh người như thế.
Dương Thiên vung tay lên, nhanh chóng thu hồi hai viên nguyên châu pháp tắc lại.
Cự mãng vất vả lắm mới chống lại được những đòn công kích đó, bây giờ đột nhiên tất cả mọi công kích đều biến mất, nó nhanh chóng khôi phục lại như bình thường.
Mặc dù cự mãng không biết tại sao mọi đòn công kích lại biến mất, nhưng nó cũng không thèm quan tâm, đôi mắt đỏ rực như máu của nó nhìn thẳng vào Dương Thiên, lại tiếp tục tấn công hắn.
Thân hình của nó lớn hơn Dương Thiên rất nhiều, cái đuôi cứng rắn hung hăng quất về phía Dương Thiên.
Dương Thiên lại đứng yên tại chỗ, gương mặt bình tĩnh, cứ thế nhìn cái đuôi quét ngang qua nơi này.
Rầm!
Cái đuôi lớn quất lên người Dương Thiên, kích thước thân thể của Dương Thiên so với cái đuôi của cự mãng hoàn toàn nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Nhưng điều khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ chính là Dương Thiên có kích thước nhỏ bé chỉ bằng một cái vảy của cự mãng, thế mà hoàn toàn không ảnh hưởng gì sau cú tấn công này của nó.
Còn cự mãng lại cảm nhận được một cơn đau đớn kịch liệt. Nó cảm giác như mình vừa nện lên một ngọn núi cứng rắn, không chỉ không gây tổn thương cho người trước mặt mà còn khiến bản thân nó bị thương nặng.
“Thân thể của mình mạnh mẽ đến mức cả cường giả cấp Hắc động đỉnh phong cũng không làm mình bị thương được!” Dương Thiên cười.
Rầm!
Trên người Dương Thiên lập tức bộc phát một luồng khí tức mạnh mẽ như mãnh thú hồng hoang, cả người nhìn vô cùng hung hãn.
Dương Thiên duỗi tay phải ra, nháy mắt bắt được đuôi của cự mãng, sau đó dùng sức vung lên.
Cự mãng chỉ cảm thấy có một lực lượng khổng lồ tác động lên người mình, ngay sau đó, thân thể dài mấy nghìn mét của nó không khác gì một sợi mì, bị Dương Thiên trực tiếp ném ra ngoài.
Bóng dáng Dương Thiên khẽ lóe lên, hắn không sử dụng bất cứ pháp tắc nào mà chỉ cần dựa vào sức mạnh thân thể và hàng phòng ngự của pháp tắc hệ phong là có thể chưa tới một giây đã đi đến được bên cạnh người cự mãng.
Cự mãng phẫn nộ gào ầm lên, hung hăng cắn về phía Dương Thiên.
Sắc mặt Dương Thiên vô cùng lạnh lùng, không hề sợ hãi chút nào.
Chỉ riêng răng của con cự mãng đã to hơn đầu Dương Thiên, nhưng hắn hoàn toàn không lo sợ, thoải mái đấm ra một quyền.
Bùm!
Một luồng năng lượng khổng lồ bộc phát, trên không trung vang lên một tiếng nứt vỡ. Sau đó, đầu của con mãng xà lập tức hóa thành làn sương máu, thân thể đổ rầm xuống đất, nhanh chóng biến mất không chút dấu vết.
Bên trong không gian chỉ còn lại một mình Dương Thiên.
Khi Dương Thiên đối mặt với con cự mãng này, chỉ cần hắn dốc toàn lực thì chỉ có một kết quả, đó là nháy mắt hạ gục!
“Thân thể hiện tại của mình mạnh gấp ba lần cường giả cấp Hắc động đỉnh phong, còn pháp tắc thì gấp hai lần cường giả Hắc động đỉnh phong!”
Dương Thiên có thể phán đoán đại khái thực lực hiện tại của mình.
Cường giả cấp Hắc động đỉnh phong là sức mạnh tiêu chuẩn nhất, sức lực thân thể của Dương Thiên có thể gấp ba giá trị này, còn uy lực của pháp tắc thì gần như gấp đôi.
Đương nhiên lúc chiến đấu thực sự thì vẫn còn cần suy xét đến những nhân tố khác.
“Không biết cường giả cấp Lĩnh chủ bình thường nhất thì mạnh như thế nào nhỉ?” Dương Thiên hơi suy nghĩ.
Hắn chưa từng gặp cường giả cấp Lĩnh chủ bình thường dốc toàn lực bao giờ.
“Không biết nếu như mình bỏ qua pháp tắc thời gian, bốn hệ pháp tắc còn lại đều đạt tới cấp Hắc động đỉnh phong thì thực lực của mình có địch nổi cường giả cấp Lĩnh chủ không?” Dương Thiên nghĩ thầm.
Nhưng ngay sau đó hắn đã lắc đầu phủ định suy nghĩ của mình, thực lực hiện tại của hắn còn cách cấp Lĩnh chủ một khoảng dài.
“Mình giết chết được cự mãng cấp Hắc động đỉnh phong cũng là hoàn thành khảo nghiệm thứ nhất của Bí Tân đại nhân. Mấy chục năm trước mình đã hoàn thành khảo nghiệm thứ hai, vậy là bây giờ cả hai khảo nghiệm đều đã hoàn thành rồi!”
Dương Thiên nhìn về phía cánh cửa vừa mới hiện ra, không chút do dự bước vào.
Bên trong cung điện đổ nát có một cánh cửa tỏa ra ánh sáng kỳ dị, sau đó, một vị thanh niên bước ra.
“Dương Thiên, ngươi thực sự có thể đánh chết được con cự mãng kia! Mới chỉ tám mươi năm mà thực lực của ngươi đã đạt tới trình độ hiện tại rồi!” trên không trung, gương mặt Bí Tân hiện rõ vẻ khiếp sợ.
Ông ta có thể nhìn thấy cảnh chiến đấu bên trong không gian. Dương Thiên đối mặt với cự mãng cấp Hắc động đỉnh phong hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Cho dù là phương diện pháp tắc hay là thân thể, hắn đều dùng tư thái nghiền ép mà dành lấy thắng lợi.
Vẻ mặt Dương Thiên tràn đầy vẻ hưng phấn, đây là thần châu không gian và nguyên châu hệ kim mà hắn khao khát từ lâu.
Tu luyện lâu như vậy, tất nhiên hắn biết được chỗ nghịch thiên của những viên nguyên châu pháp tắc này.
Nếu không có nguyên châu pháp tắc thì cho dù hắn có tiến vào hệ Ngân Hà thì thiên phú cũng chỉ có thể coi là trung bình. Cho dù Dương Thiên có lĩnh ngộ được Luyện thể quyết, linh hồn cường đại thì cũng không lĩnh ngộ pháp tắc được kinh người như thế.
Dương Thiên vung tay lên, nhanh chóng thu hồi hai viên nguyên châu pháp tắc lại.