"Dương Thiên... Hắn đã vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười chín?" Côn Lạc kinh sợ nhìn tin tức trên đồng hồ.
"Tám mươi năm trước, hắn mới vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười một không phải sao?"
Trên mặt Côn Lạc tràn ngập vẻ khó tin, sau đó, anh ta vội vàng liên hệ với những người bạn khác của mình, muốn xác nhận lại một lần nữa.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều trả lời tin tức đó là hoàn toàn chính xác.
"Dương Thiên..." Côn Lạc đứng yên tại chỗ, dường như anh ta đang nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy thanh niên non nớt kia trên hệ ngân hà.
Thời điểm Dương Thiên vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười một, trong lòng anh ta vẫn còn tràn đầy chiến ý, tự tin có thể đuổi kịp Dương Thiên.
Thực ra cũng đúng, sau khi bị Dương Thiên bỏ lại, anh ta chỉ mất mấy chục năm để hoàn thành hai nhiệm vụ tu luyện lớn cấp S và vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười một.
Nhưng bây giờ, trong lòng anh ta lần đầu tiên dâng lên cảm giác vô lực.
Anh ta chỉ mới vượt qua cửa ải thứ mười một, còn không biết cần bao nhiêu năm nữa mới có thể vượt qua cửa ải thứ mười hai. Vậy mà bây giờ Dương Thiên đã vượt qua cửa thứ mười chín rồi.
Điều này có nghĩa là thực lực của Dương Thiên có thể giết chết một cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong.
Tu luyện một thời gian nữa, nói không chừng Dương Thiên có thể có được thừa nhận căn nguyên pháp tắc, đột phá đến cấp Lĩnh Chủ.
Côn Lạc nắm chặt tay, im lặng thật lâu không nói gì.
...
Đây là một cung điện cực kỳ xa hoa, bên trong cung điện, một thanh niên mặc áo giáp đen với khuôn mặt vô cùng tà dị đang ngồi ở vị trí cao nhất.
Nếu Dương Thiên ở đây nhất định sẽ nhận ra người thanh niên này.
Đây là Tu Du hoàng, người phụ trách gia tộc Huyền Vân trong Thần quốc Côn Trụ.
Dưới vị trí của Tu Du hoàng có rất nhiều cường giả cấp Lĩnh Chủ, thậm chí còn có mấy vị cường giả cấp Lĩnh Chủ hoàng cảnh.
Bỗng nhiên, trên mặt mấy vị cường giả cấp Lĩnh Chủ lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Sao vậy?" Tu Du hoàng nhìn về phía một vị lão giả. Lão giả này là một cường giả cấp Lĩnh Chủ hoàng cảnh, thực lực còn mạnh hơn gã.
Lão giả đứng dậy, nhìn Tu Du hoàng nói: "Bẩm Tu Du hoàng, vừa rồi bạn tốt của ta ở trong công ty lỗ sâu ảo mới nhắn tin. Dương Thiên, thiên tài tuyệt thế nghịch thiên của công ty lỗ sâu ảo vừa mới vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười chín."
"Cái gì?" Tu Du hoàng đứng dậy, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
"Ting!"
Đồng hồ trên tay anh ta bỗng vang lên.
Tu Du hoàng mở ra, nhìn nội dung, sắc mặt lại càng thêm u ám.
Anh ta cũng đã nhận được tin tức kia.
"Cái loại giống con sâu cái kiến như Dương Thiên mà lại có thể đạt đến trình độ này? Cách thời điểm hắn vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười một mới có tám mươi năm chứ nhiêu?" Trong mắt Tu Du hoàng hiện lên sự ghen ghét, đố kỵ.
Tu Du hoàng gã là thanh niên kiệt xuất của gia tộc Huyền Vân, mọi mặt đều ưu tú, nhưng thiên phú lại không so sánh được với những tuyệt thế thiên tài kia. Mặc dù thu thập được rất nhiều tài nguyên nhưng để đột phá đến hoàng cảnh đã rất gian nan, muốn tiến thêm một bước nữa chỉ sợ khó khăn vô cùng.
Mà với thiên phú của Dương Thiên như hiện nay, chỉ cần không rơi xuống, tương lai có khả năng rất lớn đột phá đến cấp Viên Mãn.
Thực lực đạt đến cấp Viên Mãn, sinh mệnh mới thực sự đạt đến tồn tại vĩnh hằng.
Tu Du hoàng gã phong quang vô hạn nhưng không đột phá đến cấp Viên Mãn, sau trăm nghìn năm nữa, gã sẽ đến cực hạn, trực tiếp biến mất không còn bất kỳ dấu vết nào.
"Hừ! Cho dù Dương Thiên có thể vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười chín nhưng chưa chắc hắn đã có thể tiếp tục phát triển." Tu Du hoàng vô cùng chán ghét Dương Thiên.
Mấy chục năm trước, hắn dùng rất nhiều báu vật, được một vị cường giả cấp Viên Mãn trong gia tộc chỉ điểm nhưng tiến bộ của hắn vẫn thấp như cũ.
Lúc ấy, vị cường giả cấp Viên Mãn kia nói với Tu Du hoàng: "Tu Du, nếu thiên phú của ngươi có thể giống Bác Tạp Tư hay Dương Thiên thì với tài nguyên của Huyền Vân gia chúng ta, ngươi muốn đột phá đến cấp Viên Mãn cũng dễ như trở bàn tay."
Chính câu nói đó đã khiến Tu Du hoàng sinh ra cảm giác ghen tỵ đối với Dương Thiên. Cho nên lúc trước, khi nghe tin Dương Thiên phát hiện ra Giác Hâm thạch ở Vụ Vân Tinh, hắn đã tự mình xuống đó.
Nếu không phải Tử Điện hoàng cử Trụ Viêm đại nhân đến, gã đã chuẩn bị lấy danh nghĩa đạo tặc vũ trụ bắt Dương Thiên.
Mặc dù Giác Hâm thạch trân quý nhưng đối với hắn căn bản chẳng phải bảo vật quá mức quý giá gì. Gã chỉ là nhìn Dương Thiên không vừa mắt thôi.
Vậy mà thanh niên không có chút kháng cự nào trong mắt hắn bây giờ đã đạt đến bước này.
Cửa ải pháp tắc thứ mười chín, đại biểu lĩnh ngộ pháp tắc của Dương Thiên đã đạt đến cấp Hắc Động đỉnh phong, tiến thêm một bước nữa chính là cường giả cấp Lĩnh Chủ.
Thực lực của gã bây giờ cường đại nhưng cũng chỉ là cấp Lĩnh chủ mà thôi.
"Dương Thiên, chiến trường Hư Vô không dễ dàng sống sót như vậy đâu. Ngươi càng ưu việt, những dị tộc khác lại càng muốn giết ngươi." Tu Du hoàng lạnh lùng nói.
Trong lòng hắn chỉ mong Dương Thiên ngã xuống.
Đương nhiên, hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám làm. Hiện tại, Dương Thiên là thiên tài tuyệt thế được rất nhiều cường giả nhân loại để ý. Nếu hắn dám động thủ thì có là Huyền Vân lão tổ cũng không bảo lãnh được cho hắn.
...
"Dương Thiên... Hắn đã vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười chín?" Côn Lạc kinh sợ nhìn tin tức trên đồng hồ.
"Tám mươi năm trước, hắn mới vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười một không phải sao?"
Trên mặt Côn Lạc tràn ngập vẻ khó tin, sau đó, anh ta vội vàng liên hệ với những người bạn khác của mình, muốn xác nhận lại một lần nữa.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều trả lời tin tức đó là hoàn toàn chính xác.
"Dương Thiên..." Côn Lạc đứng yên tại chỗ, dường như anh ta đang nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy thanh niên non nớt kia trên hệ ngân hà.
Thời điểm Dương Thiên vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười một, trong lòng anh ta vẫn còn tràn đầy chiến ý, tự tin có thể đuổi kịp Dương Thiên.
Thực ra cũng đúng, sau khi bị Dương Thiên bỏ lại, anh ta chỉ mất mấy chục năm để hoàn thành hai nhiệm vụ tu luyện lớn cấp S và vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười một.
Nhưng bây giờ, trong lòng anh ta lần đầu tiên dâng lên cảm giác vô lực.
Anh ta chỉ mới vượt qua cửa ải thứ mười một, còn không biết cần bao nhiêu năm nữa mới có thể vượt qua cửa ải thứ mười hai. Vậy mà bây giờ Dương Thiên đã vượt qua cửa thứ mười chín rồi.
Điều này có nghĩa là thực lực của Dương Thiên có thể giết chết một cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong.
Tu luyện một thời gian nữa, nói không chừng Dương Thiên có thể có được thừa nhận căn nguyên pháp tắc, đột phá đến cấp Lĩnh Chủ.
Côn Lạc nắm chặt tay, im lặng thật lâu không nói gì.
...
Đây là một cung điện cực kỳ xa hoa, bên trong cung điện, một thanh niên mặc áo giáp đen với khuôn mặt vô cùng tà dị đang ngồi ở vị trí cao nhất.
Nếu Dương Thiên ở đây nhất định sẽ nhận ra người thanh niên này.
Đây là Tu Du hoàng, người phụ trách gia tộc Huyền Vân trong Thần quốc Côn Trụ.
Dưới vị trí của Tu Du hoàng có rất nhiều cường giả cấp Lĩnh Chủ, thậm chí còn có mấy vị cường giả cấp Lĩnh Chủ hoàng cảnh.
Bỗng nhiên, trên mặt mấy vị cường giả cấp Lĩnh Chủ lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Sao vậy?" Tu Du hoàng nhìn về phía một vị lão giả. Lão giả này là một cường giả cấp Lĩnh Chủ hoàng cảnh, thực lực còn mạnh hơn gã.
Lão giả đứng dậy, nhìn Tu Du hoàng nói: "Bẩm Tu Du hoàng, vừa rồi bạn tốt của ta ở trong công ty lỗ sâu ảo mới nhắn tin. Dương Thiên, thiên tài tuyệt thế nghịch thiên của công ty lỗ sâu ảo vừa mới vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười chín."
"Cái gì?" Tu Du hoàng đứng dậy, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
"Ting!"
Đồng hồ trên tay anh ta bỗng vang lên.
Tu Du hoàng mở ra, nhìn nội dung, sắc mặt lại càng thêm u ám.
Anh ta cũng đã nhận được tin tức kia.
"Cái loại giống con sâu cái kiến như Dương Thiên mà lại có thể đạt đến trình độ này? Cách thời điểm hắn vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười một mới có tám mươi năm chứ nhiêu?" Trong mắt Tu Du hoàng hiện lên sự ghen ghét, đố kỵ.
Tu Du hoàng gã là thanh niên kiệt xuất của gia tộc Huyền Vân, mọi mặt đều ưu tú, nhưng thiên phú lại không so sánh được với những tuyệt thế thiên tài kia. Mặc dù thu thập được rất nhiều tài nguyên nhưng để đột phá đến hoàng cảnh đã rất gian nan, muốn tiến thêm một bước nữa chỉ sợ khó khăn vô cùng.
Mà với thiên phú của Dương Thiên như hiện nay, chỉ cần không rơi xuống, tương lai có khả năng rất lớn đột phá đến cấp Viên Mãn.
Thực lực đạt đến cấp Viên Mãn, sinh mệnh mới thực sự đạt đến tồn tại vĩnh hằng.
Tu Du hoàng gã phong quang vô hạn nhưng không đột phá đến cấp Viên Mãn, sau trăm nghìn năm nữa, gã sẽ đến cực hạn, trực tiếp biến mất không còn bất kỳ dấu vết nào.
"Hừ! Cho dù Dương Thiên có thể vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười chín nhưng chưa chắc hắn đã có thể tiếp tục phát triển." Tu Du hoàng vô cùng chán ghét Dương Thiên.
Mấy chục năm trước, hắn dùng rất nhiều báu vật, được một vị cường giả cấp Viên Mãn trong gia tộc chỉ điểm nhưng tiến bộ của hắn vẫn thấp như cũ.
Lúc ấy, vị cường giả cấp Viên Mãn kia nói với Tu Du hoàng: "Tu Du, nếu thiên phú của ngươi có thể giống Bác Tạp Tư hay Dương Thiên thì với tài nguyên của Huyền Vân gia chúng ta, ngươi muốn đột phá đến cấp Viên Mãn cũng dễ như trở bàn tay."
Chính câu nói đó đã khiến Tu Du hoàng sinh ra cảm giác ghen tỵ đối với Dương Thiên. Cho nên lúc trước, khi nghe tin Dương Thiên phát hiện ra Giác Hâm thạch ở Vụ Vân Tinh, hắn đã tự mình xuống đó.
Nếu không phải Tử Điện hoàng cử Trụ Viêm đại nhân đến, gã đã chuẩn bị lấy danh nghĩa đạo tặc vũ trụ bắt Dương Thiên.
Trong lòng hắn chỉ mong Dương Thiên ngã xuống.
Đương nhiên, hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám làm. Hiện tại, Dương Thiên là thiên tài tuyệt thế được rất nhiều cường giả nhân loại để ý. Nếu hắn dám động thủ thì có là Huyền Vân lão tổ cũng không bảo lãnh được cho hắn.