Một phút sau, hai vị cường giả đuổi theo luồng ánh sáng màu vàng kia cũng đã trở về, sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm.
“Bá Nguyên, thế nào rồi?” Băng Nguyên hỏi.
“Không biết luồng ánh sáng màu vàng kia là cái gì, chúng ta không đuổi kịp nó.” Bá Nguyên lắc đầu.
“Hừ! Phần Dương, bao nhiêu người chúng ta giúp đỡ ngươi như vậy, ngươi cũng dùng tận hai mươi mấy phút, thế mà cũng không thể diệt sát linh hồn của Sơ hồn giả nhân loại!” Băng Nguyên quay đầu lại, bắt đầu tức giận trách móc cây màu tím có thân hình thấp bé kia.
“Băng Nguyên, hắn có thể thành công tự bạo chẳng lẽ không liên quan gì đến các ngươi sao?” Phần Dương hừ lạnh một tiếng.
Trong lòng Phần Dương cũng vô cùng tức giận, ông ta không ngờ mình lại thất thủ.
Nhưng mà ông ta không hề sợ hãi Băng Nguyên chút nào. Nơi này có mấy vị cường giả cấp Lĩnh chủ đỉnh phong thì tộc Thảo Mộc của bọn họ đã có tận hai người, tộc Cơ giới cũng chỉ có hai người, số lượng ngang nhau.
Băng Nguyên vô cùng giận dữ nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, đối mặt với Phần Dương là cường giả tu luyện linh hồn, ông ta cũng không dám nắm chắc phần thắng.
Vài phút sau, lại có thêm ba chiếc phi thuyền bay tới, ba vị cường giả cấp Lĩnh chủ đỉnh phong xuất hiện.
“Sơ hồn giả nhân loại đâu?”
“Sao lại không có chút tung tích nào?”
...
Ba vị cường giả mới tới vô cùng nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy mấy mảnh thi hài trên mặt đất thì cũng nhanh chóng hiểu ra.
Sau đó, đội ngũ rời khỏi nơi này.
Hành động bao vây nhằm diệt sát linh hồn Dương Thiên bởi vì Dương Thiên tự bạo mà chấm dứt.
Hệ Ngân hà, hệ Mặt trời, bên trên sao Hỏa.
Ở một khu vực ẩn nấp, có một cây màu trắng cao tới mấy ngàn mét đang đung đưa.
Đó là phân thân cây Sinh mệnh của Dương Thiên.
Lúc này, bên trong không gian sinh sản của cây Sinh mệnh, có một sinh mệnh đang được chậm rãi thai nghén.
Chỉ vài phút sau đó, sinh mệnh này đã hoàn toàn thành hình, đi ra khỏi không gian sinh sản.
Một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trên không trung, sau đó từ bên trong bay ra một bộ khải giáp màu đen, chiến ủng... trực tiếp bao phủ lên thân thể này.
Nhìn dáng vẻ thì đó chính là Dương Thiên đã ngã xuống cách đây không lâu.
“Lại về sao Hỏa rồi.” Dương Thiên lắc đầu.
Lúc trước hắn đã tự bạo, nếu như không có phân thân cây Sinh mệnh thì có lẽ hắn phải chờ cường giả nắm giữ pháp tắc thời gian hoàn chỉnh của nhân loại hồi sinh mình.
“Lúc trước sơ xuất quá.”
Đáng lẽ lúc đó ngay khi phi thuyền bị phá hủy thì Dương Thiên đã nên tự bạo rồi, như vậy là tốt nhất. Nhưng chỉ là hắn chưa biết thực lực của đối phương ra sao, thậm chí còn chưa nhìn thấy người tới, thế thì làm sao có thể lựa chọn tự bạo được?
Đến khi nhìn được người đến là ai, hắn chưa kịp tự bạo thì đã bị người ta khống chế.
Tuy nhiên, Dương Thiên có được Hồn vân châu, hoàn toàn không có khả năng bị Phần Dương diệt sát linh hồn. Nhưng mà hắn vẫn phải giả vờ bản thân sắp sửa không chống đỡ được nữa.
Khải giáp Thần Vẫn của hắn có thể tùy tiện thay đổi hơi thở của hắn, thế nên Dương Thiên đã ngụy trang thành mình bị diệt sát linh hồn, để những cường giả cấp Lĩnh chủ kia cảnh giác buông lỏng khí thế, hắn nhanh chóng cướp lấy thời cơ để tự bạo.
Trước khi hắn tiến vào chiến trường Hư Vô đã nghĩ có thể mình sẽ chết. Hắn tự bạo cũng được, nhưng nhất định không được để những bảo vật này lại cho người khác, đặc biệt là Long phượng nguyên châu. Thế nên Dương Thiên đã mua sương mù màu đen để có thể ngăn chặn sự dò xét của các cường giả cấp Lĩnh chủ.
Sương mù màu đen và Tiểu Quang phối hợp vô cùng chặt chẽ, trong lúc những cường giả cấp Lĩnh chủ kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì Tiểu Quang đã nhanh chóng mang hết bảo vật của hắn đi. Nói cho cùng thì thứ duy nhất mà Dương Thiên tổn thất trong trận vừa rồi chỉ là bản thể của mình mà thôi.
Vài giây trước khi bản thể của hắn tự bạo thì cơ thể của hắn đã được tái sinh lần nữa. Cũng bởi vì thân hình của hắn nhỏ bé nên không cần phải hao tốn quá nhiều năng lượng, nếu đổi lại là phân thân thú Quang Diễn tự bạo thì muốn hồi sinh lần nữa cũng tốn không ít thời gian.
Đây cũng là điểm tốt của phân thân, nếu trông cậy vào cường giả nhân loại giúp hắn sống lại thì Dương Thiên không biết phải chờ tới khi nào nữa.
Có lẽ phải mất mấy trăm năm.
“Thực lực của mình vẫn yếu quá, đối mặt với những cường giả đó, cho dù bọn họ không diệt sát linh hồn được mình thì mình vẫn không có cách nào phản kháng.” Dương Thiên suy nghĩ.
Những cường giả đó không giết được hắn, nhưng lại có thể hoàn toàn trấn áp hắn.
Tuy nhiên, trong lòng Dương Thiên lại không sợ hãi chút nào. Hắn tiến vào chiến trường Hư Vô đến nay đã 40 năm, dựa vào các loại bảo vật đã có thể địch lại được cường giả cấp Lĩnh chủ trung kỳ.
Chờ qua một khoảng thời gian nữa, thực lực của hắn nhất định có thể tiến bộ thêm nữa.
Hắn sở hữu bảy hệ pháp tắc, trong số bảy hệ pháp tắc này, chỉ có pháp tắc hệ Hỏa là đạt tới cấp Hắc động hậu kỳ.
Hắn không giống với những cường giả cấp Lĩnh chủ khác, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan. Hiện tại Dương Thiên vẫn đang trong giai đoạn tiến bộ nhanh chóng.
Một phút sau, hai vị cường giả đuổi theo luồng ánh sáng màu vàng kia cũng đã trở về, sắc mặt không được dễ nhìn cho lắm.
“Bá Nguyên, thế nào rồi?” Băng Nguyên hỏi.
“Không biết luồng ánh sáng màu vàng kia là cái gì, chúng ta không đuổi kịp nó.” Bá Nguyên lắc đầu.
“Hừ! Phần Dương, bao nhiêu người chúng ta giúp đỡ ngươi như vậy, ngươi cũng dùng tận hai mươi mấy phút, thế mà cũng không thể diệt sát linh hồn của Sơ hồn giả nhân loại!” Băng Nguyên quay đầu lại, bắt đầu tức giận trách móc cây màu tím có thân hình thấp bé kia.
“Băng Nguyên, hắn có thể thành công tự bạo chẳng lẽ không liên quan gì đến các ngươi sao?” Phần Dương hừ lạnh một tiếng.
Trong lòng Phần Dương cũng vô cùng tức giận, ông ta không ngờ mình lại thất thủ.
Nhưng mà ông ta không hề sợ hãi Băng Nguyên chút nào. Nơi này có mấy vị cường giả cấp Lĩnh chủ đỉnh phong thì tộc Thảo Mộc của bọn họ đã có tận hai người, tộc Cơ giới cũng chỉ có hai người, số lượng ngang nhau.
Băng Nguyên vô cùng giận dữ nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, đối mặt với Phần Dương là cường giả tu luyện linh hồn, ông ta cũng không dám nắm chắc phần thắng.
Vài phút sau, lại có thêm ba chiếc phi thuyền bay tới, ba vị cường giả cấp Lĩnh chủ đỉnh phong xuất hiện.
“Sơ hồn giả nhân loại đâu?”
“Sao lại không có chút tung tích nào?”
...
Ba vị cường giả mới tới vô cùng nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy mấy mảnh thi hài trên mặt đất thì cũng nhanh chóng hiểu ra.
Sau đó, đội ngũ rời khỏi nơi này.
Hành động bao vây nhằm diệt sát linh hồn Dương Thiên bởi vì Dương Thiên tự bạo mà chấm dứt.
Hệ Ngân hà, hệ Mặt trời, bên trên sao Hỏa.
Ở một khu vực ẩn nấp, có một cây màu trắng cao tới mấy ngàn mét đang đung đưa.
Đó là phân thân cây Sinh mệnh của Dương Thiên.
Lúc này, bên trong không gian sinh sản của cây Sinh mệnh, có một sinh mệnh đang được chậm rãi thai nghén.
Chỉ vài phút sau đó, sinh mệnh này đã hoàn toàn thành hình, đi ra khỏi không gian sinh sản.
Một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trên không trung, sau đó từ bên trong bay ra một bộ khải giáp màu đen, chiến ủng... trực tiếp bao phủ lên thân thể này.
Nhìn dáng vẻ thì đó chính là Dương Thiên đã ngã xuống cách đây không lâu.
“Lại về sao Hỏa rồi.” Dương Thiên lắc đầu.
Lúc trước hắn đã tự bạo, nếu như không có phân thân cây Sinh mệnh thì có lẽ hắn phải chờ cường giả nắm giữ pháp tắc thời gian hoàn chỉnh của nhân loại hồi sinh mình.
“Lúc trước sơ xuất quá.”
Đáng lẽ lúc đó ngay khi phi thuyền bị phá hủy thì Dương Thiên đã nên tự bạo rồi, như vậy là tốt nhất. Nhưng chỉ là hắn chưa biết thực lực của đối phương ra sao, thậm chí còn chưa nhìn thấy người tới, thế thì làm sao có thể lựa chọn tự bạo được?
Đến khi nhìn được người đến là ai, hắn chưa kịp tự bạo thì đã bị người ta khống chế.
Tuy nhiên, Dương Thiên có được Hồn vân châu, hoàn toàn không có khả năng bị Phần Dương diệt sát linh hồn. Nhưng mà hắn vẫn phải giả vờ bản thân sắp sửa không chống đỡ được nữa.
Khải giáp Thần Vẫn của hắn có thể tùy tiện thay đổi hơi thở của hắn, thế nên Dương Thiên đã ngụy trang thành mình bị diệt sát linh hồn, để những cường giả cấp Lĩnh chủ kia cảnh giác buông lỏng khí thế, hắn nhanh chóng cướp lấy thời cơ để tự bạo.
Trước khi hắn tiến vào chiến trường Hư Vô đã nghĩ có thể mình sẽ chết. Hắn tự bạo cũng được, nhưng nhất định không được để những bảo vật này lại cho người khác, đặc biệt là Long phượng nguyên châu. Thế nên Dương Thiên đã mua sương mù màu đen để có thể ngăn chặn sự dò xét của các cường giả cấp Lĩnh chủ.
Sương mù màu đen và Tiểu Quang phối hợp vô cùng chặt chẽ, trong lúc những cường giả cấp Lĩnh chủ kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì Tiểu Quang đã nhanh chóng mang hết bảo vật của hắn đi. Nói cho cùng thì thứ duy nhất mà Dương Thiên tổn thất trong trận vừa rồi chỉ là bản thể của mình mà thôi.
Vài giây trước khi bản thể của hắn tự bạo thì cơ thể của hắn đã được tái sinh lần nữa. Cũng bởi vì thân hình của hắn nhỏ bé nên không cần phải hao tốn quá nhiều năng lượng, nếu đổi lại là phân thân thú Quang Diễn tự bạo thì muốn hồi sinh lần nữa cũng tốn không ít thời gian.
Tuy nhiên, trong lòng Dương Thiên lại không sợ hãi chút nào. Hắn tiến vào chiến trường Hư Vô đến nay đã 40 năm, dựa vào các loại bảo vật đã có thể địch lại được cường giả cấp Lĩnh chủ trung kỳ.
Chờ qua một khoảng thời gian nữa, thực lực của hắn nhất định có thể tiến bộ thêm nữa.
Hắn sở hữu bảy hệ pháp tắc, trong số bảy hệ pháp tắc này, chỉ có pháp tắc hệ Hỏa là đạt tới cấp Hắc động hậu kỳ.
Hắn không giống với những cường giả cấp Lĩnh chủ khác, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan. Hiện tại Dương Thiên vẫn đang trong giai đoạn tiến bộ nhanh chóng.