Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 122: Đúng là trong họa có phúc



Ba cự thú cấp S! Chỉ cần chờ hắn đạt tới cấp S thì cho dù là Long tổ thì hắn cũng không cần phải sợ hãi nữa!  

“Đúng rồi, sư phụ, trước Long phượng nguyên châu có một lớp vật chất màu xám thần bí, con đã dùng Luyện thể quyết để luyện hóa nó, sau đó mới cảm nhận được sự tồn tại của sư phụ.” Dương Thiên hỏi.  

Huyền Hư đạo nhân gật đầu: “Lớp vật chất màu xám đó là lớp màng mỏng trong bí cảnh Sahara, sau khi Long phượng nguyên châu cưỡng chế phá vỡ bí cảnh thì lớp màng đó xuất hiện. Nó giống như một lớp ung nhọt quấn quanh long phượng nguyên châu! Nếu như trong diệt trừ nó thì Long phượng nguyên châu sẽ vĩnh viễn rơi vào trạng thái bị phong bế. Chuyện này người làm tốt lắm.”  

Dương Thiên cảm thấy vô cùng may mắn, hắn đánh bậy đánh bạ mà lại có thể giải trừ phong ấn cho Long phượng nguyên châu.  

Nghĩ đến chuyện trong Long phượng nguyên châu có rất nhiều dược thảo linh quả, Dương Thiên lại lập tức trở nên hưng phấn. Có được những linh quả đó thì quá trình tu luyện của hắn sẽ diễn ra nhanh thôi.  

Huyền Hư đạo nhân giống như nhìn thấu suy nghĩ của Dương Thiên, nhanh chóng nói: “Tiểu Thiên, tạm thời ngươi chưa thể sử dụng những đồ vật ở trong Long phượng nguyên châu. Dựa vào dược vật để đột phá là điều tối kỵ trong tu luyện! Chờ khi trạng thái của ngươi khôi phục đến trạng thái tốt nhất thì ngươi mới có thể dùng quả Huyền cảnh vương. Tuy nhiên, mỗi ngày ngươi chỉ có thể đả thông một đạo kinh mạch! Phải trải qua rèn luyện không ngừng, tranh thủ từng bước nhỏ, như thế mới có thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ!”  

Dương Thiên hơi ủ rũ, nhưng hắn nghĩ lại thì thấy những lời của Huyền Hư đạo nhân nói rất có lý. Tu luyện thì phải làm đến nơi đến chốn, bước nào cũng phải cẩn thận, có nền móng hoàn hảo thì hắn mới có thể càng đi càng xa!  

Còn nếu vọng tưởng một bước lên trời thì chắc chắn không tốt cho việc tu luyện!  

“Sư phụ, người đàn ông trung niên ngoại quốc kia là ai? Sao tự nhiên lại tới tìm con?” Dương Thiên khó hiểu. Hình như hắn chưa từng gặp người đàn ông đó bao giờ.  

“Khi ta dùng linh hồn giết hắn thì cũng đã xem một chút ký ức của hắn. Kẻ đó là người của Liên minh chúng thần, do Lôi vương Abner phái tới, mục đích là để bắt ngươi đưa về Liên minh chúng thần!” Huyền Hư đạo nhân nói.  

“Lôi vương Abner?” Dương Thiên lập tức nhớ tới người đàn ông trung niên tóc vàng, gương mặt tràn đầy kiêu ngạo mà hắn nhìn thấy trước bí cảnh Sahara.  

Ông ta muốn bắt hắn? Chẳng lẽ liên quan đến việc toàn đội của Liên minh chúng thần bị tiêu diệt trong bí cảnh Sahara?  

Lúc này Huyền Hư đạo nhân cũng đã luyện xong cây dược thảo cuối cùng trên tay.  

“Được rồi, những dược thảo để chữa trị kinh mạch cho ngươi đã được rèn luyện xong. Ngươi bảo người mang một cái thùng lớn tới đây, đổ đầy nước sôi, bắt đầu chữa trị kinh mạch!” Huyền Hư đạo nhân nói.  

“Sư phụ, trước đây con nghe nói một quả Thánh anh là có thể chữa trị kinh mạch của con rồi, chẳng lẽ không phải sao?” Dương Thiên tò mò hỏi.  

“Đúng vậy, một quả thánh anh là có thể hoàn toàn chữa khỏi kinh mạch cho ngươi. Nhưng mà sau khi chữa trị thì kinh mạch sẽ được định hình lại, không có khả năng tái tạo nữa!” Huyền Hư đạo nhân nói.  

Dương Thiên giật mình, trong lòng bỗng cảm thấy may mắn vì người đàn ông mặc trường bào màu đất kia đã cướp mất quả Thánh anh của mình.  

Đúng là trong họa có phúc, mọi chuyện khó mà đoán trước được.  

Hắn gật đầu, bảo nhóm người Trương Đại Hổ chuẩn bị bồn tắm.  

Dương Thiên nhìn bồn tắm cao lớn đựng đầy nước sôi trước mặt thì cười khổ: “Sư phụ, con vào kiểu gì đây?”  

Bây giờ chân tay hắn đã bị phế, cả người không động đậy được.  

“Đơn giản!” Huyền Hư đạo nhân nói. Sau đó linh hồn trực tiếp tỏa ra một luồng ánh sáng quấn lấy Dương Thiên, ném Dương Thiên vào trong bồn.  

“A!”  

Đột nhiên bị ném vào nước sôi, Dương Thiên không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Tuy nhiên, cường độ thân thể của hắn vẫn tốt, chỉ cần thích ứng là có thể chịu đựng được nhiệt độ này.  

Huyền Hư đạo nhân nhìn Dương Thiên, sau đó lần lượt đổ những dược liệu mà mình đã điều chế vào bồn tắm.  

“Tiểu Thiên, vận chuyển Luyện thể quyết, dùng toàn lực hấp thu dược liệu.” Huyền Hư đạo nhân nói.  

Dương Thiên nghe lời, lập tức tĩnh tâm, vận chuyển Luyện thể quyết.  

Dược liệu màu xanh hòa trong nước, theo hô hấp của Dương Thiên mà bắt đầu tiến vào trong thân thể hắn, trôi dạt về phía những kinh mạch rách nát, bắn đầu chữa trị những kinh mạch tắc nghẽn.  

Mặc dù nỗi đau đớn này không bằng lúc kinh mạch đứt đoạn, nhưng trên trán Dương Thiên vẫn tràn đầy mồ hôi. Hắn cắn chặt răng, không nói câu nào.  

Nếu như chỉ một chút đau đớn như thế này mà hắn cũng không chịu được thì làm sao có hy vọng đạt tới trình độ của đám người Đường Chính Lâm chứ?  

Huyền Hư đạo nhân gật đầu, rất vừa lòng với ý chí kiên định của Dương Thiên, tiếp tục đổ thêm những dược liệu khác vào trong nước. Thứ chất lỏng màu vào dung nhập vào trong cơ thể Dương Thiên, tạo thành những không gian nhỏ bên trong kinh mạch của hắn.  

...  

Động tác của Huyền Hư đạo nhân không ngừng nghỉ, các loại thảo dược liên tiế được đổ vào trong bồn. Việc mà Dương Thiên cần làm chính là không ngừng vận chuyển Luyện thể quyết, hấp thu toàn bộ chỗ thảo dược này.  

Một tiếng đồng hồ trôi qua, tất cả các kinh mạch của Dương Thiên đều rơi vào trạng thái chân không, mặc dù vô cùng phức tạp nhưng lại gần như hợp thành một tổng thể hoàn mỹ.  

Chỉ là, hầu hết các bộ phận nhỏ đều có một lỗ hổng nhỏ, đó là vì kinh mạch của Dương Thiên đã bị tổn thương.  

Huyền Hư đạo nhân cầm một lọ dược liệu màu đỏ, nhanh chóng đổ vào trong bồn tắm.  

Dương Thiên dùng hết sức để hấp thụ chất lỏng màu đỏ đó. Sau khi hấp thụ xong, thân thể hắn lập tức trở nên khô nóng, kinh mạch truyền đến một cảm giác đau đớn không sao chịu đựng nổi. Không phải chỉ là vài cái, mà là toàn bộ kinh mạch!  

Dương Thiên có ý chí kiên cường như vậy mà cũng suýt chút nữa không chịu đựng nổi mà gục ngã!