Bên hồ Thánh, bảy vị trưởng lão yên lặng chờ đợi. Một năm sau, có năm vị trưởng lão rời đi, bọn họ cần phải đi giải quyết một số chuyện của tộc quần.
Nơi này chỉ còn lại hai vị trưởng lão là Lăng Tuyệt và Đốn Tấn, bọn họ đang canh giữ hồ Thánh.
Hồ Thánh là bảo địa quan trọng nhất của tộc quần thú Quang Diễn, một ngàn năm mới mở ra một lần, bởi vì năng lượng bên trong cần được bổ sung kịp thời.
Còn về phần tinh huyết Không Diễn thì trong hồ Thánh có rất nhiều, đây là tinh huyết của cường giả phía trên cấp Viên mãn, thú Quang Diễn cấp Hắc động chỉ cần hấp thu một chút là có thể tăng lên huyết mạch của mình.
Nhưng mà, năm tháng vô tận, số lượng người có thể hấp thu tinh huyết Không Diễn rất ít, số lượng tinh huyết trong hồ Thánh gần như không giảm đi chút nào.
“Lần này không biết phải đợi bao nhiêu năm?” Lăng Tuyệt nhìn những làn sóng mãnh liệt bên trong hồ Thánh, cảm thán.
“Lễ rửa tội lần này có Quang Hiên, còn có cả ba vị thiên tài huyết mạch cường đại khác, nói không chừng bọn họ có thể cho chúng ta ngạc nhiên.” Đốn Tấn cười nói.
“Mấy vạn năm qua, xác suất xuất hiện thiên tài của tộc quần thú Quang Diễn chúng ta quá thấp. Nếu như không đột phá đến cấp Lĩnh chủ thì tuổi thọ ngắn ngủi, nhiều nhất chỉ có thể sống mấy chục vạn năm, thời gian quá ngắn.” Gương mặt Lăng Tuyệt lộ ra vẻ lo lắng.
Ông ta gánh vác trên vai vấn đề hưng thịnh của tộc đàn thú Quang Diễn, áp lực rất lớn.
“Đại ca, có sự tồn tại của hồ Thánh thì tộc quần thú Quang Diễn chúng ta chắc chắn sẽ càng ngày càng cường đại, càng ngày càng xuất hiện thêm nhiều thiên tài.” Đốn Tấn nói.
“Chỉ hy vọng như thế.” Lăng Tuyệt nói.
Sau đó, hai người không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc không gian ở nơi này.
Mặc dù pháp tắc không gian của Lăng Tuyệt chỉ kém một bước nữa là có thể viên mãn, nhưng một bước này thực sự quá khó khăn.
Cường giả cấp Viên mãn đều là những thiên tài có thiên phú kinh người, nhưng nếu muốn nắm giữ hoàn chỉnh pháp tắc không gian hoặc là pháp tắc thời gian thì ngoại trừ thiên phú thì còn cần phải có cơ duyên và may mắn.
Cho dù có ở một nơi truyền thừa hoàn chỉnh thì cũng không phải ai cũng có thể đạt tới.
Nơi truyền thừa chỉ có tác dụng phụ trợ, còn muốn đột phá được bước cuối cùng thì phải dựa vào chính bản thân mình.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã mười năm trôi qua.
Bùm!
Trong hồ Thánh đột nhiên vang lên một tiếng gào rống, sau đó một con cự thú màu đen dang cánh bay ra ngoài.
Đây là thú Quang Diễn, thân thể cự thú lúc này còn tản ra một luồng dao động mãnh liệt. Thú Quang Diễn không thể khống chế được luồng dao động này, chỉ có thể tùy ý để nó tán ra.
“Ồ? Thân thể đã đạt tới cấp Hắc động trung kỳ, pháp tắc chắc chắn cũng đạt tới mức đó.” Đốn Tấn nhìn về phía con thú Quang Diễn vừa bay lên, mỉm cười nói.
“Trong vòng mười năm, cho dù thiên phú có kém đến đâu thì năng lượng trong hồ Thánh cũng có thể khiến bọn họ đột phá lên cấp Hắc động trung kỳ một cách dễ dàng. Vào hồ Thánh mà chỉ có thể kiên trì được mười năm, đột phá được một cảnh giới nhỏ, thế này thì về sau cũng không có khả năng đột phá lên cấp Lĩnh chủ!” Lăng Tuyệt lắc đầu thất vọng.
“Đại ca, vẫn còn thời gian mà, cấp Hắc động chỉ là giai đoạn lĩnh ngộ pháp tắc sơ cấp. Nói không chừng sau này bọn họ sẽ xuất hiện kỳ tích nào đó.” Đốn Tấn cười nói.
Ông ta luôn luôn giữ thái độ lạc quan.
Thú Quang Diễn vừa bay ra mặc dù đã đạt tới cấp Hắc động trung kỳ nhưng lại không hề vui vẻ chút nào. Trong số những thú Quang Diễn tham gia lễ rửa tội lần này, anh ta là người xếp cuối cùng, có thiên phú yếu nhất.
“Lăng Tuyệt trưởng lão, Đốn Tấn trưởng lão.” Thú Quang Diễn nhìn thấy hai người Lăng Tuyệt và Đốn Tấn thì nhanh chóng bay tới, cung kính chào hỏi.
“Ừm, lễ rửa tội hồ Thánh của ngươi kết thúc rồi, ổn định lại thực lực một chút rồi ra ngoài đi.” Lăng Tuyệt nói thẳng, sau đó vung tay lên, cánh cửa đại điện lập tức mở ra.
“Vâng, Lăng Tuyệt trưởng lão.” Thú Quang Diễn không dám phản kháng, cung kính ra khỏi cung điện.
Thời gian tiếp tục trôi đi, từng con thú Quang Diễn rời khỏi hồ Thánh. Bọn họ đã lĩnh ngộ pháp tắc đến cực hạn, thân thể không thể nào chịu đựng thêm được nữa, chỉ có thể rời khỏi nơi này.
Khi đã lĩnh ngộ đến cực hạn thì có tiếp tục ở lại cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn có thể khiến bọn họ bị nội thương.
Mười năm sau khi tiến vào hồ Thánh, một thú Quang Diễn rời đi. Năm thứ mười một có ba thú Quang Diễn rời đi. Đến năm thứ mười hai thì có tận 21 thú Quang Diễn rời đi.
Đến năm thứ mười lăm, 55 thú Quang Diễn giờ chỉ còn lại 4.
Đó chính là thú Quang Diễn Dương Thiên và ba thú Quang Diễn có huyết mạch cường đại.
Chớp mắt đã mười lăm năm trôi qua!
Dưới đáy hồ Thánh, ánh mắt của thú Quang Diễn Dương Thiên lộ rõ vẻ hưng phấn.
“Ha ha, mười lăm năm, mình dùng mười lăm năm để hấp thu huyết mạch, bây giờ huyết mạch của mình đã tăng tới cực hạn rồi!”
Thú Quang Diễn Dương Thiên cảm nhận được huyết mạch uy áp trong chất lỏng năng lượng lúc trước vô cùng mãnh liệt, nhưng bây giờ đã giảm bớt đi chín phần.
“Không biết huyết mạch hiện tại của mình đạt tới huyết mạch hoàng tộc trung cấp hay là huyết mạch hoàng tộc cao cấp?” Thú Quang Diễn Dương Thiên khẽ cười.
Huyết mạch trong thân thể hắn còn rất nhiều huyết mạch màu vàng, những sợi máu này không ngừng lưu động trong người hắn, không hề bài xích mà dung hợp hoàn mỹ với nhau.
Bên hồ Thánh, bảy vị trưởng lão yên lặng chờ đợi. Một năm sau, có năm vị trưởng lão rời đi, bọn họ cần phải đi giải quyết một số chuyện của tộc quần.
Nơi này chỉ còn lại hai vị trưởng lão là Lăng Tuyệt và Đốn Tấn, bọn họ đang canh giữ hồ Thánh.
Hồ Thánh là bảo địa quan trọng nhất của tộc quần thú Quang Diễn, một ngàn năm mới mở ra một lần, bởi vì năng lượng bên trong cần được bổ sung kịp thời.
Còn về phần tinh huyết Không Diễn thì trong hồ Thánh có rất nhiều, đây là tinh huyết của cường giả phía trên cấp Viên mãn, thú Quang Diễn cấp Hắc động chỉ cần hấp thu một chút là có thể tăng lên huyết mạch của mình.
Nhưng mà, năm tháng vô tận, số lượng người có thể hấp thu tinh huyết Không Diễn rất ít, số lượng tinh huyết trong hồ Thánh gần như không giảm đi chút nào.
“Lần này không biết phải đợi bao nhiêu năm?” Lăng Tuyệt nhìn những làn sóng mãnh liệt bên trong hồ Thánh, cảm thán.
“Lễ rửa tội lần này có Quang Hiên, còn có cả ba vị thiên tài huyết mạch cường đại khác, nói không chừng bọn họ có thể cho chúng ta ngạc nhiên.” Đốn Tấn cười nói.
“Mấy vạn năm qua, xác suất xuất hiện thiên tài của tộc quần thú Quang Diễn chúng ta quá thấp. Nếu như không đột phá đến cấp Lĩnh chủ thì tuổi thọ ngắn ngủi, nhiều nhất chỉ có thể sống mấy chục vạn năm, thời gian quá ngắn.” Gương mặt Lăng Tuyệt lộ ra vẻ lo lắng.
Ông ta gánh vác trên vai vấn đề hưng thịnh của tộc đàn thú Quang Diễn, áp lực rất lớn.
“Đại ca, có sự tồn tại của hồ Thánh thì tộc quần thú Quang Diễn chúng ta chắc chắn sẽ càng ngày càng cường đại, càng ngày càng xuất hiện thêm nhiều thiên tài.” Đốn Tấn nói.
“Chỉ hy vọng như thế.” Lăng Tuyệt nói.
Sau đó, hai người không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc không gian ở nơi này.
Mặc dù pháp tắc không gian của Lăng Tuyệt chỉ kém một bước nữa là có thể viên mãn, nhưng một bước này thực sự quá khó khăn.
Cường giả cấp Viên mãn đều là những thiên tài có thiên phú kinh người, nhưng nếu muốn nắm giữ hoàn chỉnh pháp tắc không gian hoặc là pháp tắc thời gian thì ngoại trừ thiên phú thì còn cần phải có cơ duyên và may mắn.
Cho dù có ở một nơi truyền thừa hoàn chỉnh thì cũng không phải ai cũng có thể đạt tới.
Nơi truyền thừa chỉ có tác dụng phụ trợ, còn muốn đột phá được bước cuối cùng thì phải dựa vào chính bản thân mình.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã mười năm trôi qua.
Bùm!
Trong hồ Thánh đột nhiên vang lên một tiếng gào rống, sau đó một con cự thú màu đen dang cánh bay ra ngoài.
Đây là thú Quang Diễn, thân thể cự thú lúc này còn tản ra một luồng dao động mãnh liệt. Thú Quang Diễn không thể khống chế được luồng dao động này, chỉ có thể tùy ý để nó tán ra.
“Ồ? Thân thể đã đạt tới cấp Hắc động trung kỳ, pháp tắc chắc chắn cũng đạt tới mức đó.” Đốn Tấn nhìn về phía con thú Quang Diễn vừa bay lên, mỉm cười nói.
“Trong vòng mười năm, cho dù thiên phú có kém đến đâu thì năng lượng trong hồ Thánh cũng có thể khiến bọn họ đột phá lên cấp Hắc động trung kỳ một cách dễ dàng. Vào hồ Thánh mà chỉ có thể kiên trì được mười năm, đột phá được một cảnh giới nhỏ, thế này thì về sau cũng không có khả năng đột phá lên cấp Lĩnh chủ!” Lăng Tuyệt lắc đầu thất vọng.
“Đại ca, vẫn còn thời gian mà, cấp Hắc động chỉ là giai đoạn lĩnh ngộ pháp tắc sơ cấp. Nói không chừng sau này bọn họ sẽ xuất hiện kỳ tích nào đó.” Đốn Tấn cười nói.
Ông ta luôn luôn giữ thái độ lạc quan.
Thú Quang Diễn vừa bay ra mặc dù đã đạt tới cấp Hắc động trung kỳ nhưng lại không hề vui vẻ chút nào. Trong số những thú Quang Diễn tham gia lễ rửa tội lần này, anh ta là người xếp cuối cùng, có thiên phú yếu nhất.
“Lăng Tuyệt trưởng lão, Đốn Tấn trưởng lão.” Thú Quang Diễn nhìn thấy hai người Lăng Tuyệt và Đốn Tấn thì nhanh chóng bay tới, cung kính chào hỏi.
“Ừm, lễ rửa tội hồ Thánh của ngươi kết thúc rồi, ổn định lại thực lực một chút rồi ra ngoài đi.” Lăng Tuyệt nói thẳng, sau đó vung tay lên, cánh cửa đại điện lập tức mở ra.
“Vâng, Lăng Tuyệt trưởng lão.” Thú Quang Diễn không dám phản kháng, cung kính ra khỏi cung điện.
Thời gian tiếp tục trôi đi, từng con thú Quang Diễn rời khỏi hồ Thánh. Bọn họ đã lĩnh ngộ pháp tắc đến cực hạn, thân thể không thể nào chịu đựng thêm được nữa, chỉ có thể rời khỏi nơi này.
Khi đã lĩnh ngộ đến cực hạn thì có tiếp tục ở lại cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn có thể khiến bọn họ bị nội thương.
Mười năm sau khi tiến vào hồ Thánh, một thú Quang Diễn rời đi. Năm thứ mười một có ba thú Quang Diễn rời đi. Đến năm thứ mười hai thì có tận 21 thú Quang Diễn rời đi.
“Ha ha, mười lăm năm, mình dùng mười lăm năm để hấp thu huyết mạch, bây giờ huyết mạch của mình đã tăng tới cực hạn rồi!”
Thú Quang Diễn Dương Thiên cảm nhận được huyết mạch uy áp trong chất lỏng năng lượng lúc trước vô cùng mãnh liệt, nhưng bây giờ đã giảm bớt đi chín phần.
“Không biết huyết mạch hiện tại của mình đạt tới huyết mạch hoàng tộc trung cấp hay là huyết mạch hoàng tộc cao cấp?” Thú Quang Diễn Dương Thiên khẽ cười.
Huyết mạch trong thân thể hắn còn rất nhiều huyết mạch màu vàng, những sợi máu này không ngừng lưu động trong người hắn, không hề bài xích mà dung hợp hoàn mỹ với nhau.