Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 1353: Nói chuyện bình đẳng 2



“Tất nhiên rồi.” Dương Thiên gật đầu: “Chỉ cần từ nay về sau, gia tộc Ma Quân không tới trêu chọc chúng ta nữa là được! Nhưng nếu như sau này lại có chuyện tương tự xảy ra thì Dương Thiên này không tốt tính như vậy đâu!”  

             Lần này mục đích chủ yếu của hắn chỉ là răn đe.  

             Thần chủ Côn Trụ nghe thế thì yên lòng. Mặc dù ông ta là cường giả cấp Viên mãn, lĩnh ngộ pháp tắc hệ hỏa hoàn chỉnh, nhưng vẫn có chút kiêng dè với Dương Thiên mới tu luyện một nghìn năm.  

             Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì thực lực sau này của Dương Thiên chắc chắn có thể vượt qua ông ta, thậm chí còn có khả năng nắm giữ pháp tắc thời gian hoặc là không gian hoàn chỉnh.  

             Ông ta cũng biết thiên phú pháp tắc thời gian của Dương Thiên, thế nên ông ta không có khả năng đối đầu với Dương Thiên.  

             Trong lòng Ma Quân vương vô cùng phẫn nộ và không cam lòng, nhưng vì thần chủ Côn Trụ đã nói như thế nên ông ta cũng không dám phản kháng.  

             Dương Thiên và thần chủ Côn Trụ tự quyết định cách giải quyết chuyện này, căn bản không thèm để ý đến một Ma Quân vương nho nhỏ. Thế nên, cuối cùng gia tộc Ma Quân sẽ phải bồi thường cho Dương Thiên.  

             “Chuyện đã được giải quyết!”  

             “Thần chủ Côn Trụ thực sự đã đáp ứng yêu cầu của Dương Thiên.”  

             Dương Thiên có thể khiến thần chủ Côn Trụ đối đãi như vậy, chẳng lẽ là vì sư phụ thần chủ Hư Tuyệt của hắn?”  

             “Chắc là như vậy, dựa vào thiên phú của Dương Thiên thì chắc chắn rất được thần chủ Hư Tuyệt coi trọng. Chắc Dương Thiên đã tìm sư phụ của mình, chỉ cần thần chủ Hư Tuyệt ra mặt thì chắc chắn thần chủ Côn Trụ sẽ không làm khó Dương Thiên.”  

             ...  

             Các cường giả cấp Lĩnh chủ truyền âm bàn tán với nhau.  

             Trong suy nghĩ của bọn họ, thực lực của Dương Thiên mới chỉ ở cấp Hắc động đỉnh phong, chắc chắn không thể khiến cường giả cấp Viên mãn thần chủ Côn Trụ đối xử khách khí như vậy.  

             “Dương Thiên, chuyện lần này coi như giải quyết rồi, ngươi xem...” thần chủ Côn Trụ nhìn Ma Quân vương vẫn đang bị trói buộc.  

             Dương Thiên gật đầu, nhìn thoáng qua Thạch Kiến hoàng. Thạch Kiến hoàng lập tức thu hồi khí thế trên người mình, sau đó cung kính đứng sau lưng Dương Thiên.  

             Những cường giả cấp Lĩnh chủ khác cũng thoát khỏi trói buộc, nhanh chóng đi tới sau lưng thần chủ Côn Trụ.  

             “Chuyện lần này làm phiền thần chủ Côn Trụ rồi!” Dương Thiên nói.  

             “Không phiền, không phiền, mười ngày nữa Ma Quân vương chắc chắn sẽ bồi thường đủ cho ngươi.” Thần chủ Côn Trụ cười nói. Ma Quân vương đứng sau lưng ông ta không dám nói câu nào.  

             “Vậy ta xin phép đi trước.” Dương Thiên nói.  

             “Ừm.” Thần chủ Côn Trụ gật đầu, cũng không có ý định giữ hắn lại.  

             Kiêng kỵ thực lực và thiên phú của Dương Thiên là một chuyện, mặc dù thần chủ Côn Trụ đáp ứng yêu cầu của Dương Thiên, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta không cảm thấy bất mãn với Dương Thiên.  

             Dù sao thì Ma Quân vương cũng là thủ lĩnh mạnh nhất dưới trướng ông ta, thế mà lại bị Dương Thiên chèn ép đến như vậy, trong lòng ông ta cũng rất khó chịu.  

             Tất nhiên ông ta sẽ không biểu hiện ra ngoài.  

             Dương An đứng sau lưng Dương Thiên, không dám nói câu nào.  

             Nhưng trong mắt cậu lại tràn đầy hưng phấn và chấn động. Người trước mắt là thần chủ Côn Trụ, sinh mệnh vĩnh hằng, thế mà đối mặt với cha cậu thì hai người lại nói chuyện một cách vô cùng bình đẳng.  

             “Đi thôi!” Dương Thiên nói thẳng.  

             Nhóm người tiến vào trong phi thuyền, phi thuyền hóa thành một luồng sáng, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.  

             Trong phủ Ma Quân chỉ còn lại mọi người trong gia tộc Ma Quân và thần chủ Côn Trụ.  

             Vút!  

             Thần chủ Côn Trụ vung tay một cái, phá bỏ toàn bộ tra xét xung quanh.  

             “Thần chủ!” Ma Quân vương nhìn thần chủ Côn Trụ, cung kính nói: “Lần này Dương Thiên đánh chết Luân Toàn, lại còn đòi bồi thường nhiều như vậy, hoàn toàn không đặt thần chủ vào mắt.”  

             “Hừ!” Thần chủ Côn Trụ hừ lạnh một tiếng, ông ta biết Ma Quân vương đang nghĩ gì.  

             Ma Quân vương lập tức im miệng.  

             “Ma Quân!” Thần chủ Côn Trục lắc đầu, giọng điệu cũng hòa hoãn không ít: “Ta biết yêu cầu của Dương Thiên hơi quá mức, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, cho dù Dương Thiên có tiêu diệt cả gia tộc của ngươi thì ta cũng không có cách nào ngăn cản.”  

             Ma Quân vương nghe thế thì hoảng sợ vô cùng.  

             Thần chủ Côn Trụ là cường giả cấp Viên mãn, thế mà lại kiêng kỵ Dương Thiên!  


             “Được rồi, Dương Thiên đã cho ngươi mười ngày để chuẩn bị thì ngươi phải nắm chắc cơ hội này. Nhớ kỹ, dù sao Luân Toàn cũng đã chết rồi, đừng đi trêu chọc Dương Thiên nữa. Đây là lời khuyên ta dành cho ngươi, cũng là mệnh lệnh! Tài sản mất rồi lại có, nhân tài chết thì lại bồi dưỡng, nhưng nếu như ngươi không còn mạng nữa thì gia tộc Ma Quân của ngươi cũng không còn nữa đâu.” Thần chủ Côn Trụ nói.  

             “Vâng, thần chủ.” Ma Quân vương lập tức nói, trong lòng cũng sinh ra vài phần kiêng kỵ với Dương Thiên, thậm chí còn có một tia sợ hãi.  

             Mặc dù Luân Toàn là thiên tài mà gia tộc Ma Quân bọn họ dốc lòng bồi dưỡng, nhưng ông ta vẫn quan tâm đến tính mạng của bản thân mình nhất.  

             ...