Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 1359: Ký tự căn nguyên 1



Vũ trụ tan biến, khí lưu màu xám tràn ngập khắp mọi nơi. Nhưng dòng khí lưu đó cho dù có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng không thể làm tổn thương đến cự thú. Nó cứ lẳng lặng nằm sấp ở chỗ đó như vậy, giống như đã mất đi linh hồn.  

             Một ngày, một năm, một trăm năm, một vạn năm... Cự thú cứ nằm yên một chỗ, phát ra những âm thanh thê lương.  

             Lúc người khổng lồ biến mất còn có nó làm bạn. nhưng khi người khổng lồ đi rồi thì chẳng còn ai có thể làm bạn với nó.  

             Người khổng lồ đi rồi, trong trời đất chỉ còn lại một mình nó.  

             Năm tháng dần dần trôi đi, không biết đã qua bao nhiêu năm, khí lưu hỗn độn cuối cùng cũng bắt đầu trở nên yếu ớt. Nhưng lúc này toàn bộ vũ trụ đã gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại rất ít hành tinh còn sống sót, ngăn cản được khí lưu hỗn độn này, bao gồm cả hành tinh mà cự thú đang nằm.  

             Sau đó, khí lưu màu xám bắt đầu tiêu tán, vũ trụ rốt cuộc cũng có thể ổn định lại.  

             Một tia năng lượng kỳ dị chậm rãi khuếch toán khắp toàn bộ vũ trụ, dưới năng lượng kỳ dị đó, những vật chất kỳ dị bắt đầu liên hợp lại với nhau, dần dần hình thành những hành tinh.  

             Cứ như vậy, ở trên cách hành tinh bắt đầu xuất hiện những sinh mệnh, mặc dù những sinh mệnh này rất ngây thơ không hiểu chuyện, nhưng bọn họ lại chính là những sinh mệnh đầu tiên của kỷ nguyên mới.  

             Điều khiến người khác ngạc nhiên chính là những sinh mệnh mới sinh này mặc dù không hiểu chuyện gì cả, nhưng chỉ cần hấp thụ năng lượng là đã có thể địch lại được cường giả cấp Hắc động. Một số người thậm chí còn có thể địch lại được cường giả cấp Lĩnh chủ.  

             Sau đó, một vài cường giả bắt đầu vô tình cảm nhận được pháp tắc, dần dần, hệ thống tu luyện bắt đầu được hình thành, nhóm cường giả bắt đầu ra khỏi hành tinh của mình.  

             Sự sống ngày một nhân lên, mọi thứ đều đang nhanh chóng phát triển, bóng tối biến mất, ánh sáng rực rỡ tràn ngập toàn bộ vũ trụ.  

             Đây là niềm vui của sinh mệnh.  

             ...  

             Trên một khoảng không trong vũ trụ, cự thú hung dữ vẫn lặng lẽ quan sát mọi thứ trước mặt.  

             “Ô ô ô...”  

             Những tiếng rên rỉ vang lên, cự thú dữ tợn đứng dậy, trong mắt vẫn đầy nỗi buồn. Nó bắt đầu bước từng bước về phía trước, trên mỗi mặt đất mà nó bước qua, những giọt nước mắt thật lớn rơi xuống.  

             Thân thể cự thú bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một con thú nhỏ mơ hồ. Nó cứ lang thang không có mục tiêu ở trong vũ trụ, giống như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó, không có điểm dừng, cũng không có địa điểm cụ thể...  

             Dương Thiên vẫn luôn đứng quan sát mọi chuyện, hắn đã nhìn thấy được Luyện thể quyết được ra đời như thế nào, kỷ nguyên bị hủy diệt ra sao.  

             “Tách...”  

             Một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, Dương Thiên hơi nhắm mắt lại.  

             Trong lòng hắn cũng không hiểu vì sao, chỉ là cứ có cảm giác có một nỗi bi thương vô cùng. Người khổng lồ rống giận, không cam lòng, cự thú dữ tợn cô độc tìm kiếm... hắn có thể cảm ứng được vô cùng rõ ràng.  

             “Thế mà mình lại khóc.” Dương Thiên lắc đầu, thu liễm cảm xúc khó tả trong lòng.  

             Thông qua cảnh tượng trước mắt, hắn đã biết được rất nhiều chuyện.  

             Ví dụ như bí cảnh Sahara, bí cảnh Liên minh chúng thần và nhiều bí cảnh khác nhất định là tàn lưu của của kỷ nguyên trước mà chưa bị hủy diệt, điều này cũng đúng với lời mà Bí Linh, Bí Tân đã từng nói.  

             Hắn ở nơi này đã nhìn thấy sự hủy diệt và ra đời của kỷ nguyên.  

             Dương Thiên yên lặng đứng thẳng, nhìn cự thú dữ tợn hóa thành một điểm sáng không ngừng phiêu lãng đến từng tinh vực, từng hành tinh...  

             Bùm!  

             Bỗng nhiên trong đầu Dương Thiên truyền đến một tiếng nổ mãnh liệt, sau đó ý thức của hắn lại nhanh chóng chìm vào trong bóng tối.  

             ...  

             Dương Thiên chậm rãi mở mắt.  

             “Nơi này là nơi nào?” Dương Thiên nhìn tình cảnh trước mắt, đây là một không gian rộng lớn, nhưng lại chỉ có một mình hắn.  

             “Ngươi nhìn thấy được?” Một âm thanh đột nhiên vang lên.  

             “Ai?” Dương Thiên lập tức trở nên căng thẳng, hắn nắm chặt đao Hắc Phệ trong tay, nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác.  

             “Chờ đợi bao nhiêu năm tháng, cuối cùng ngươi cũng đã đi tới nơi này.” Sau khi âm thanh này vang lên, trước mặt Dương Thiên lập tức xuất hiện những điểm sáng kỳ dị, sau đó những điểm sáng này dần dần tập hợp lại thành một chùm sáng.  

             Dương Thiên cảnh giác nhìn chùm sáng trước mặt.  


             Dương Thiên thở phào nhẹ nhõm. Nghe chùm sáng nói như vậy, lại nhìn tình cảnh trước mắt thì có thể thấy chùm sáng này không có ác ý.  

             “Ta là Khổng Giác, là người bảo vệ bí cảnh này, ngươi có thể đi vào nơi này cũng nhờ có ta.” Chùm sáng nói.  

             “Chẳng lẽ là do lực hấp dẫn kia?” Dương Thiên nghi ngờ hỏi.  

             “Cũng không hoàn toàn là như thế, lực hấp dẫn ở nơi này chỉ là một khía cạnh mà thôi. Thực ra thì ngay khi các ngươi đang tranh đoạt bảo vật ở dãy núi gọi là di tích Thần binh kia thì ta đã phát hiện ra sự tồn tại của ngươi rồi.” Khổng Giác chậm rãi nói.