Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 167: “Em gửi số tài khoản ngân hàng cho anh.”



Hắn suy nghĩ một lúc, chỉ có thể tiếp tục luyện tập cường độ cao, cũng là bí kíp mà Đái Văn Quân truyền cho hắn để luyện hóa thân thể.  

“Anh ơi, mẹ gọi anh về ăn cơm rồi!”, San san chạy từ xa đến, vẫy tay về phía Dương Thiên đang múa quyền, nói.  

“Được! Dương Thiên thu quyền, cười với em gái.  

“Anh ơi, anh đang luyện võ à? San San cũng muốn luyện công!”, San San nhìn thấy Dương Thiên đánh quyền có chút ngưỡng mộ, nói.  

“Haha, những cái này con trai mới học, em là con gái học gì chứ!” Dương Thiên cười mà nói  

Thực ra, Đái Văn Quân cho hắn những võ công này, phần lớn đều dựa theo lộ trình gian nan, quả thực không thích hợp để San San học.  

“Ơ! San San nghe anh của mình nói như vậy, có chút thất vọng, nhưng mà sau đó lại vui hẳn lên: “Anh ơi, hôm nay mẹ xào con cua lớn kia rồi! San San chưa bao giờ ăn con cua lớn như thế kia!”  

Cô bé ríu ra ríu rít cùng Dương Thiên về đến nhà.  

Thời gian trôi qua nhanh!  

Chớp mắt đã là giao thừa.  

Tiếng pháo nổ đùng đùng không ngớt, lũ trẻ chạy tung tăng vui vẻ. Đón tết thực sự là điều hạnh phúc nhất đối với trẻ em. Bởi vì chúng có thể nhận được tiền lì xì của nhiều trưởng bối. Có thể mua được nhữnng thứ mình thích ăn, thích chơi.  

“Anh ơi, anh ơi, tiền lì xì của em đâu rồi? cha mẹ đều lì xi cho em cả rồi!”, San San háo hức chạy tới. Trong tay của cô bé còn cầm hai tờ tiền lớn màu đỏ, mới tinh và rất đẹp mắt.  

Dương Thiên cười, lấy trong túi ra một bao lì xì màu đỏ. Hắn đã chuẩn bị sẵn bao lì xì cho cô em gái nhỏ của mình.  

Nhưng mà hắn bỏ cũng không nhiều, bỉ bỏ 5 tờ tiền vào trong.Tuy nhiên, so với con số trăm mà Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan lì xì, vẫn còn nhiều hơn.  

Mắt của San San cười đến nỗi thành hình trăng lưỡi liềm.  

Nói chung, đêm giao thừa người ta không ngủ trước mười hai giờ, xem Dạ tiệc mừng xuân hay gì đó thì cả nhà vui lắm.  

Mới hơn mười hai giờ, bên ngoài pháo đã vang lên. Nói chung, trận pháo này có thể kéo dài từ mười hai giờ đêm đến sáng hôm sau.  

Dương Thiên cầm điện thoại di động chuẩn bị chúc Tết bạn bè của mình.  

Mặc dù quen biết rất nhiều người, nhưng ít ai thực sự coi anh như một người bạn. Ngoài Long Thiên Y, Trịnh Long Vân, Phùng Thiểu Phong, Lí Kim Hâm, còn có Vương Nhã Lộ,  hắn lần lượt gửi lời chúc mừng năm mới và nhanh chóng nhận được lời chúc mừng năm mới của mọi người.  

Cuối cùng, Dương Thiên đã gửi đến Long Thiên Y: Thiên Y, Chúc mừng năm mới!  

Cuối cùng vẫn không có ai trả lời, Dương Thiên cũng không thèm quan tâm. Nhưng một lúc sau, Dương Thiên thật sự nhận được một tin nhắn của người khác. Chính Đái Văn Quân và Tịch Mộng Dao còn có Dương Lộ Tâm, thậm chí còn có chiến bang Trương Đại Hổ, Dương Thiên cười và trả lời tin nhắn.  

Đợi đến 3 giờ sáng, Dương thiên mới nhận được tin nhắn từ Long Thiên Y: Dương Thiên, Chúc mừng năm mới!  

Trong thời gian ăn tết, điều khiến Dương Thiên đau đầu nhất chính là đi thăm người thân họ hàng.  

Không những phải tới nhà chú nhà dì mà còn phải tới các nhà khác để tặng quà, đi mất cả ngày trời.  

Phải mấy ngày sau thì cuộc sống mới yên bình trở lại.  

Trong nhà Dương Thiên, người cảm thấy vui vẻ nhất chính là San San, cô bé nhận được hơn hai nghìn tệ tiền mừng tuổi. Cô bé tinh nghịch giấu trong phòng, Thẩm Tân Lan âm thầm tìm mấy lần mà cũng không tìm được.  

Bây giờ trẻ con không dễ lừa như ngày xưa nữa, mẹ chỉ cần nói một hai câu là lập tức giao hết tiền mừng tuổi của mình ra.  

Thẩm Tân Lan không có cách nào khác, chỉ đành phải dặn dò San San nhất định không được tiêu xài hoang phí, muốn mua gì phải bảo bà trước rồi mới mua.  

Dương Thiên ở trong phòng, yên lặng tu luyện. Kỳ nghỉ đông năm nay mặc dù hơi bận rộn một chút, nhưng Dương Thiên cũng không làm chậm trễ tiến độ tu luyện.  

Từ khi đả thông căn trung mạch đầu tiên đến giờ đã là hơn hai mươi ngày, trung mạch của Dương Thiên đã sắp được đả thông hoàn toàn rồi!  

“Reng...”  

Đột nhiên điện thoại Dương Thiên vang lên. Hắn nhìn một chút, không ngờ người gọi tới lại là Vương Nhã Lộ.  

“Alo! Lộ Lộ! Năm mới vui vẻ!” Dương Thiên cầm lấy điện thoại, cười hỏi.  

Trong điện thoại lập tức vang lên tiếng nức nở: “Anh Tiểu Thiên, anh có thể cho em mượn ít tiền không? Ông nội của em bị bệnh! Chờ sau này kiếm được tiền em nhất định sẽ trả lại cho anh.”  

Dương Thiên giật mình, ông cụ Vương bệnh rồi? Hắn không chút chần chừ, hỏi thẳng: “Em muốn mượn bao nhiêu?”  

Vương Nhã Lộ khóc lóc nói: “Bác sĩ nói ca phẫu thuật này tốn ít nhất hai trăm nghìn tệ.”  

Dương Thiên nói: “Em gửi số tài khoản ngân hàng cho anh.”  

Vương Nhã Lộ lập tức gửi cho Dương Thiên, Dương Thiên nhanh chóng chuyển cho cô bốn trăm nghìn tệ.  

“Cảm ơn! Cảm ơn anh Tiểu Thiên!” Vương Nhã Lộ cảm kích nói.  

Dương Thiên khuyên nhủ: “Lộ Lộ, em đừng lo lắng, mau đưa ông nội đi làm phẫu thuật đi. Chỉ cần có thể chữa trị được thì tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Nếu bằng kia tiền vẫn không đủ thì cứ nói với anh!”  

Giờ đây, tiền bạc đối với Dương Thiên mà nói chỉ là một con số, hắn coi Vương Nhã Lộ là bạn bè của mình, thế nên không chút do dự cho cô vay tiền.  

Vương Nhã Lộ nhanh chóng ngắt điện thoại. Nửa ngày sau cô mới gọi lại cho hắn, nói là đã đưa ông nội đi làm phẫu thuật rồi.  

Cô nói cho Dương Thiên nghe tình hình của ông nội mình.  

Ông cụ Vương ngã bệnh vào ngày mùng bảy tết. Lúc đó, hai ông cháu Vương Nhã Lộ đang ngồi xem ti vi thì ông cụ đột nhiên ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.  

Vương Nhã Lộ sợ tới mức vội vàng đưa ông cụ Vương đến bệnh viện.