Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 690: Cơ hội tốt





Dương Thiên hơi nhíu mày, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ, chính là cần tìm được Tụ Tinh Châu. Hắn sẽ không nghi ngờ Vân Sơn lừa gạt hắn. Vân Sơn bị nô dịch linh hồn tuyệt đối sẽ không nói dối Dương Thiên.

"Nếu Vân Sơn không biết, vậy thì Khúc Nham biết không?" Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Dương Thiên liền giao phó Vân Sơn, sau đó sai ông ta ra ngoài.

"Thủ lĩnh!" Vân Sơn đi vào phòng của Khúc Nham.

"Vân Sơn, ngươi tìm ta có việc gì?" Khúc Nham nhìn Vân Sơn, mỉm cười nói.

Dường như Vân Sơn là người già nhất trong bộ lạc của họ, hơn nữa lúc ông ta còn trẻ vẫn được Vân Sơn dạy bảo, cho nên rất kính trọng Vân Sơn.

"Thủ lĩnh, người có biết có một bảo vật tên là Tụ Tinh Châu không?" Vân Sơn nhìn Khúc Nham hỏi.

"Tụ Tinh Châu, đó là thứ đồ gì?" Trong mắt Khúc Nham lộ vẻ ngờ vực.

"Không biết, hôm nay trong lúc vô tình nhìn thấy một quyển bí cảnh không hoàn chỉnh nhắc đến Tụ Tinh Châu, ta sống đến từng này tuổi rồi, vẫn chưa từng thấy qua, cho nên muốn hỏi một chút". Vân Sơn cười ha ha nói.

Khúc Nham gật đầu nói: "Ta quả thực không biết Tụ Tinh Châu, nhưng mà Vân Sơn, thành niên đến đây ngày hôm nay dẫu sao có lai lịch không rõ, ta khuyên ngươi vẫn nên không quan tâm đến hắn. Trong mấy chục nghìn bộ lạc xung quanh thành Thủy Nguyên này, có nhiều bộ lạc để ý đến dãy núi Thanh Dương của chúng ta, một khi thanh niên này đến từ những bộ lạc đó, tìm hiểu tình hình thực tế của chúng ta, vậy đó chính là tai họa to lớn đối với bộ lạc Khúc Nham chúng ta".

"Ta tự có chừng mực". Vân Sơn gật đầu nói, sau đó rời đi.

Trong phòng của Vân Sơn, Dương Thiên nhíu màu, không ngờ rằng cường giả cấp Hắc Động sơ kì như Khúc Nham cũng không biết sự tồn tại của Tụ Tinh Châu.

"Vân Sơn, ngày mai ta sẽ cùng người của bộ lạc các ngươi đi đến thành Thủy Nguyên". Dương Thiên nói.

Nếu bộ lạc Khúc Nham không biết, các bộ lạc khác có lẽ có rất ít người biết. Trong thành Thủy Nguyên, có thực lực mạnh mẽ như vậy, đáng lẽ biết đến tung tích của Tụ Tinh Châu.

"Vâng, chủ nhân!" Nghe lời nói của Dương Thiên, Vân Sơn cung kính nói.

Rạng sáng ngày thứ hai, trong bộ lạc Khúc Nham liền hợp thành một nhóm mười mấy người chuẩn bị vào thành Thủy Nguyên, bán thi thể của đám yêu thú bắt được, họ trao đổi một số tài nguyên nhất định để tăng cường thực lực cho bộ lạc của mình.

Trong cảnh giới bất ổn này, chỉ có thế lực cường đại của mình mới có thể tồn tại lâu dài.

Người của nhóm này, ngoại trừ Vân Sơn là cường giả cấp Tinh Chủ đỉnh phong, còn có Vũ Linh, Khúc Hân, Phong Ảnh, Dương Thiên cũng ở trong nhóm người, cùng họ đi vào thành.

Thành Thủy Nguyên rất xa, nhóm cường giả đi hết một ngày mới có thể đến thành Thủy Nguyên.

Trước cổng lớn của thành Thủy Nguyên, lại có hai cường giả có thực lực cấp Hắc Động đỉnh phong đang thủ vệ.

Thành Thủy Nguyên rộng lớn vô cùng phồn hoa, Dương Thiên cảm nhận được rất nhiều cường giả ở đó, nhận thấy một số khí tức của cường giả cấp Hắc Động xung quanh mình.

Phải biết rằng, đây chỉ là trên đường lớn, thân là cường giả cấp Hắc Động nên ai mà không ở trong thế lực của mình, trấn giữ thế lực của mình, nhưng ở đây cường giả có khắp mọi nơi, có thể thấy được thế lực mạnh mẽ của thành Thủy Nguyên này.

Đi vào trong thành Thủy Nguyên, Dương Thiên liền chủ động nói lời từ biệt. Tách khỏi đội ngũ của Vân Sơn.

Nhìn bóng người Dương Thiên rời đi, mấy người Vũ Linh, Khúc Hân cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, bộ lạc của họ vô cùng cảnh giác với những người lạ mặt.

Xung quanh bộ lạc Khúc Nham của họ còn có mấy chục nghìn bộ lạc có thế lực không thua kém họ, họ phải rất cẩn thận.

Dương Thiên đi trên đường, Tiểu Quang lại bay ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tụ Tinh Châu trong thành Thủy Nguyên.

Thành Thủy Nguyên có rất nhiều thế lực, ngoài Thánh cung Linh Tinh và Thánh điện Truyền Thừa ra, còn có mười thế lực cường đại, mỗi thủ lĩnh đều là cường giả cấp Lĩnh Chủ, Dương Thiên muốn thăm dò tin tức nhất định phải vô cùng thận trọng.

Dưới lĩnh vực của cường giả cấp Lĩnh Chủ, Dương Thiên khó trực tiếp hành động.

Dương Thiên để mắt tới thế lực tên là Thiết Sơn Môn, thủ lĩnh của thế lực này là một cường giả cấp Lĩnh Chủ, thuộc một trong mười đại thế lực của thành Thủy Nguyên.

Liên tiếp mười ngày, Tiểu Quang đều để mắt kĩ càng, sau đó đợi một số cường giả cấp Lĩnh Chủ ra khỏi phạm vi thế lực của họ. Đó là nơi bồi dưỡng thiên tài trung tâm của Thiết Sơn Môn.

Thành Thủy Nguyên có nhiều cường giả cấp Lĩnh Chủ, đa số cường giả cũng không dám theo dõi từng khu vực trong thành Thủy Nguyên, điều này sẽ gây bất mãn cho các thế lực khác.

"Ồ?" Sau bảy ngày, ánh mắt Dương Thiên lộ vẻ hưng phấn, Tiểu Quang đang giám sát những thiên tài trung tâm của Thiết Sơn Môn lại có một người ra khỏi thành trì.

"Cơ hội tốt!" Dương Thiên nhanh chóng theo sau.

Bên ngoài thành, Dương Thiên nhìn thấy bóng người đi lại phía trước, hắn không hề do dự trực tiếp đi tới, chặn bên cạnh thanh niên này.

"Ồ?" Thanh niên này nhìn Dương Thiên, khuôn mặt lại có vẻ tức giận.

Bỗng nhiên, anh ta chú ý đến ánh mắt của Dương Thiên, như một lỗ đen, trực tiếp che phủ ý thức của anh ta.

Ba giây sau, thanh niên hồi phục bình thường, sau đó ánh mắt mang vẻ cung kính nhìn Dương Thiên.

Dương Thiên áp chế cơn choáng váng trong đầu mình, phất tay rồi đưa thanh niên đến một nơi hẻo lãnh.

Cường độ linh hồn của thanh niên này đạt đến linh hồn gấp năm lần, gây ra gánh nặng lớn cho hắn.

Dương Thiên hơi nhíu mày, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ, chính là cần tìm được Tụ Tinh Châu. Hắn sẽ không nghi ngờ Vân Sơn lừa gạt hắn. Vân Sơn bị nô dịch linh hồn tuyệt đối sẽ không nói dối Dương Thiên.

"Nếu Vân Sơn không biết, vậy thì Khúc Nham biết không?" Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Dương Thiên liền giao phó Vân Sơn, sau đó sai ông ta ra ngoài.

"Thủ lĩnh!" Vân Sơn đi vào phòng của Khúc Nham.

"Vân Sơn, ngươi tìm ta có việc gì?" Khúc Nham nhìn Vân Sơn, mỉm cười nói.

Dường như Vân Sơn là người già nhất trong bộ lạc của họ, hơn nữa lúc ông ta còn trẻ vẫn được Vân Sơn dạy bảo, cho nên rất kính trọng Vân Sơn.

"Thủ lĩnh, người có biết có một bảo vật tên là Tụ Tinh Châu không?" Vân Sơn nhìn Khúc Nham hỏi.

"Tụ Tinh Châu, đó là thứ đồ gì?" Trong mắt Khúc Nham lộ vẻ ngờ vực.

"Không biết, hôm nay trong lúc vô tình nhìn thấy một quyển bí cảnh không hoàn chỉnh nhắc đến Tụ Tinh Châu, ta sống đến từng này tuổi rồi, vẫn chưa từng thấy qua, cho nên muốn hỏi một chút". Vân Sơn cười ha ha nói.

Khúc Nham gật đầu nói: "Ta quả thực không biết Tụ Tinh Châu, nhưng mà Vân Sơn, thành niên đến đây ngày hôm nay dẫu sao có lai lịch không rõ, ta khuyên ngươi vẫn nên không quan tâm đến hắn. Trong mấy chục nghìn bộ lạc xung quanh thành Thủy Nguyên này, có nhiều bộ lạc để ý đến dãy núi Thanh Dương của chúng ta, một khi thanh niên này đến từ những bộ lạc đó, tìm hiểu tình hình thực tế của chúng ta, vậy đó chính là tai họa to lớn đối với bộ lạc Khúc Nham chúng ta".

"Ta tự có chừng mực". Vân Sơn gật đầu nói, sau đó rời đi.

Trong phòng của Vân Sơn, Dương Thiên nhíu màu, không ngờ rằng cường giả cấp Hắc Động sơ kì như Khúc Nham cũng không biết sự tồn tại của Tụ Tinh Châu.

"Vân Sơn, ngày mai ta sẽ cùng người của bộ lạc các ngươi đi đến thành Thủy Nguyên". Dương Thiên nói.

Nếu bộ lạc Khúc Nham không biết, các bộ lạc khác có lẽ có rất ít người biết. Trong thành Thủy Nguyên, có thực lực mạnh mẽ như vậy, đáng lẽ biết đến tung tích của Tụ Tinh Châu.

"Vâng, chủ nhân!" Nghe lời nói của Dương Thiên, Vân Sơn cung kính nói.

Rạng sáng ngày thứ hai, trong bộ lạc Khúc Nham liền hợp thành một nhóm mười mấy người chuẩn bị vào thành Thủy Nguyên, bán thi thể của đám yêu thú bắt được, họ trao đổi một số tài nguyên nhất định để tăng cường thực lực cho bộ lạc của mình.

Trong cảnh giới bất ổn này, chỉ có thế lực cường đại của mình mới có thể tồn tại lâu dài.

Người của nhóm này, ngoại trừ Vân Sơn là cường giả cấp Tinh Chủ đỉnh phong, còn có Vũ Linh, Khúc Hân, Phong Ảnh, Dương Thiên cũng ở trong nhóm người, cùng họ đi vào thành.

Thành Thủy Nguyên rất xa, nhóm cường giả đi hết một ngày mới có thể đến thành Thủy Nguyên.

Trước cổng lớn của thành Thủy Nguyên, lại có hai cường giả có thực lực cấp Hắc Động đỉnh phong đang thủ vệ.

Thành Thủy Nguyên rộng lớn vô cùng phồn hoa, Dương Thiên cảm nhận được rất nhiều cường giả ở đó, nhận thấy một số khí tức của cường giả cấp Hắc Động xung quanh mình.

Phải biết rằng, đây chỉ là trên đường lớn, thân là cường giả cấp Hắc Động nên ai mà không ở trong thế lực của mình, trấn giữ thế lực của mình, nhưng ở đây cường giả có khắp mọi nơi, có thể thấy được thế lực mạnh mẽ của thành Thủy Nguyên này.

Đi vào trong thành Thủy Nguyên, Dương Thiên liền chủ động nói lời từ biệt. Tách khỏi đội ngũ của Vân Sơn.

Nhìn bóng người Dương Thiên rời đi, mấy người Vũ Linh, Khúc Hân cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, bộ lạc của họ vô cùng cảnh giác với những người lạ mặt.

Xung quanh bộ lạc Khúc Nham của họ còn có mấy chục nghìn bộ lạc có thế lực không thua kém họ, họ phải rất cẩn thận.

Dương Thiên đi trên đường, Tiểu Quang lại bay ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tụ Tinh Châu trong thành Thủy Nguyên.

Thành Thủy Nguyên có rất nhiều thế lực, ngoài Thánh cung Linh Tinh và Thánh điện Truyền Thừa ra, còn có mười thế lực cường đại, mỗi thủ lĩnh đều là cường giả cấp Lĩnh Chủ, Dương Thiên muốn thăm dò tin tức nhất định phải vô cùng thận trọng.

Dưới lĩnh vực của cường giả cấp Lĩnh Chủ, Dương Thiên khó trực tiếp hành động.

Dương Thiên để mắt tới thế lực tên là Thiết Sơn Môn, thủ lĩnh của thế lực này là một cường giả cấp Lĩnh Chủ, thuộc một trong mười đại thế lực của thành Thủy Nguyên.

Liên tiếp mười ngày, Tiểu Quang đều để mắt kĩ càng, sau đó đợi một số cường giả cấp Lĩnh Chủ ra khỏi phạm vi thế lực của họ. Đó là nơi bồi dưỡng thiên tài trung tâm của Thiết Sơn Môn.

Thành Thủy Nguyên có nhiều cường giả cấp Lĩnh Chủ, đa số cường giả cũng không dám theo dõi từng khu vực trong thành Thủy Nguyên, điều này sẽ gây bất mãn cho các thế lực khác.


Bỗng nhiên, anh ta chú ý đến ánh mắt của Dương Thiên, như một lỗ đen, trực tiếp che phủ ý thức của anh ta.

Ba giây sau, thanh niên hồi phục bình thường, sau đó ánh mắt mang vẻ cung kính nhìn Dương Thiên.

Dương Thiên áp chế cơn choáng váng trong đầu mình, phất tay rồi đưa thanh niên đến một nơi hẻo lãnh.

Cường độ linh hồn của thanh niên này đạt đến linh hồn gấp năm lần, gây ra gánh nặng lớn cho hắn.