Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 711: Ngươi cần gì?





Những lời nói đấy tựa như mới hôm qua, đây là món quà cô ta đích thân tặng cho Tiểu Vũ, nhưng bây giờ thân thể của Tiểu Vũ đã hoàn toàn tàn tạ và băng giá, trong tay còn nắm chiếc chuông nhỏ, không biết là có phải muốn lắc chiếc chuông cầu cô ta giúp đỡ.

“Đừng như vậy.”, Khúc Hân phát ra âm thanh như tiếng chim đỗ quyên than khóc, Khúc Hân ngồi liệt trên mặt đất, ôm chặt lấy Tiểu Vũ bé nhỏ, cô ta cầm chiếc chuông nhỏ trong tay Tiểu Vũ rồi ôm vào trong lòng, trong mắt cô ta bỗng nhiên lộ ra ánh nhìn của sự thù hận thấu xương.

Sự thù hận này tràn đầy khí tức hủy diệt.

Nửa giờ sau, Khúc Hân bĩnh tĩnh trở lại, những giọt nước mắt trên mặt cũng đã khô, thân thể đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức vô cùng lạnh, như muốn đóng băng tất cả vậy.

Tay phải của cô ta vung lên, trên mặt đất bộ lạc Khúc Nham xuất hiện từng từng cái hố lớn, sau đó cô ta đưa thân thể của hàng chục ngàn người chôn toàn bộ xuống đất của bộ lạc Khúc Nham, dùng bùn đất đắp kín lại.

Mặt đất khôi phục lại nguyên trạng, nhưng cả bộ lạc Khúc Nham thì đã biến mất. Phế tích còn sót lại cũng bị Khúc Hân xóa bỏ hoàn toàn.

“Cha, Vũ Linh ca, Đại Tráng, Tiểu Vũ,… đợi ta…”, âm thanh lạnh như băng phát ra từ Khúc Hân.

Trong lòng Khúc Hân như bị nhiễm lạnh, trong mắt không có chút tình cảm nào, sau đó từ từ đi về phía dãy núi Thanh Dương.

Cô ta đi đến một khu vực ẩn nấp trong dãy núi Thanh Dương, nhìn cửa động tối tăm đáng sợ như vậy mà cô ta không hề do dự mà tiến vào trong.

Trong cửa động tối tăm ấy truyền đến từng đợt âm thanh lạnh lẽo, khiến trong lòng người ta cảm thấy được sự kinh dị.

“Vào trong đi, vào rồi, ngươi sẽ có được sức mạnh vô cùng cường đại.”



Sơn động tối đen như mực, có mùi tanh máu không ngừng bay đến, Khúc Hân hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, từng bước một tiến vào trong cái vực sâu đen tối kia.

Không biết đã qua được bao lâu, như một phút mà cũng như một thế kỷ, Khúc Hân đã dừng lại.

Trước mắt cô ta xuất hiện một cái cây màu đen rất lớn, có điều, cái cây này gần như đã mục nát hoàn toàn, càng khiến người ta sợ hãi hơn chính là, trên cái cây đen mục nát này có một bóng dáng người đang bay qua lại.

Bóng người này nhìn qua giống như ác ma, toàn thân đen thui, con mắt đỏ bừng, không ngừng bay qua bay lại như một âm hồn hắc ám muốn dẫn người ta xuống địa ngục.

Kỳ quái là âm hồn này dường như không thể rời khỏi cây màu đen, chỉ có thể bay phất phơ xung quanh cây.

“Ha ha, qua ngàn tỷ năm vẫn là bị ta đợi được rồi.”, thân ảnh này vừa nhìn thấy bóng dáng của Khúc Hân, trong đôi mắt đỏ rực liền lộ ra sự kích động.

Giọng nói của người này nghe có cảm giác ghê rợn. Người này bĩnh tĩnh nhìn về phía Khúc Hân: “Ngươi không sợ ta sao?”

Ánh mắt Khúc Hân lạnh như băng đáp: “Ngươi có thể khiến ta mạnh hơn không?”

“Ta đương đường là cây thần U Minh vĩ đại, thân là tồn tại mạnh nhất thế giới, yêu cầu này của ngươi rất đơn giản. Có điều, ngươi cũng cần phải cống hiến một món đồ tương xứng.”, thân ảnh cười khằng khặc.

“Ngươi cần gì?”, Khúc Hân nói.

“Linh hồn của ngươi!”, cây thần U Minh cười u ám: “Bây giờ ngươi chỉ cần không chống cự, linh hồn của ta sẽ nhập vào cơ thể của ngươi, cùng ngươi cộng sinh. Sau này, linh hồn của ngươi mỗi giờ mỗi phút sẽ phải chịu nỗi đau vô cùng lớn, nhưng thực lực của ngươi cũng có thể cường đại vô cùng.”

“Yêu cầu của ngươi ta đồng ý, chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc.”, Khúc Hân nói.

“Được, trong thế giới này, không có chuyện gì mà cây thần U Minh ta không thể làm được.”, cây thần U Minh nói.

“Ngươi phải thề với thế giới này, ta mới có thể tin ngươi!”, Khúc Hân lạnh lùng nói. Ở thế giới Tụ Tinh này, những bộ lạc như họ tôn thờ các thần minh cổ lão, thực lực càng lớn thì ràng buộc của lời thề cũng càng mạnh.

Cây thần U Minh có chút do dự, không từ chối, cây thần cũng đã bị nhốt trong này quá lâu rồi, rất ham muốn được ra ngoài xông phá tất cả.



Mọi chuyện kết thúc, trên thân cây thần U Minh, có một khí thế cường đại bộc phát ra ngoài, cơ thể của nó biến thành một thứ ánh sáng màu đen, liên tục dung nhập vào trong cơ thể Khúc Hân.



Trên phế tích của bộ lạc Khúc Nham, có một người toàn thân phát ra sự lạnh giá, một thiếu nữ có khí tức u ám, tay phải vung lên, trước bầu trời đột nhiên dần ngưng tụ thành một thân người.

Người đấy tuy không quá cao lớn nhưng thân thể lại phát ra khí tức rất đáng sợ khủng bố. Trên thân người đó còn mặc một bộ phục sức đặc biệt, đó là phục sức của trụ sở thánh cung Linh Tinh.

_(phục sức: trang phục và trang sức.)_

_(phục sức: trang phục và trang sức.)_



“Khụ khụ, thánh cung Linh Tinh, cây thần Tụ Tinh, đã lâu không gặp. Cây thần U Minh ta mới chính là chủ tể của thế giới này!”, một thứ âm thanh chói tai phát ra từ trên người Khúc Hân, sau đó lại bình tĩnh hồi phục lại.

Ánh mắt Khúc Hân lạnh lùng, tốc độ vô cùng kinh người, lập tức bay đi phía xa. Đó là hướng của trụ sở thánh cung Linh Tinh.



Trong gian phòng, Khúc Hân từ từ đứng dậy, phẩy nhẹ tay phải, trong tay xuất hiện một chiếc chuông màu vàng.

“Tinh linh linh…”

Từng đợt từng đợt âm thanh trong trẻo vang lên.

“Tiểu Hân tỷ tỷ.”

“Khúc Hân.”



Tiểu Vũ, Vũ Linh, còn có những người dân bộ lạc Khúc Nham như phảng phất xuất hiện, quanh đi quẩn lạ trong đầu Khúc Hân.

Vẻ băng giá trên mặt Khúc Hân dần biến mất, toàn thân phát ra màu sắc bi thương, từng giọt nước mắt trên mặt cô ta không ngừng rơi xuống.

“Các người… hãy đợi ta…”



Những lời nói đấy tựa như mới hôm qua, đây là món quà cô ta đích thân tặng cho Tiểu Vũ, nhưng bây giờ thân thể của Tiểu Vũ đã hoàn toàn tàn tạ và băng giá, trong tay còn nắm chiếc chuông nhỏ, không biết là có phải muốn lắc chiếc chuông cầu cô ta giúp đỡ.

“Đừng như vậy.”, Khúc Hân phát ra âm thanh như tiếng chim đỗ quyên than khóc, Khúc Hân ngồi liệt trên mặt đất, ôm chặt lấy Tiểu Vũ bé nhỏ, cô ta cầm chiếc chuông nhỏ trong tay Tiểu Vũ rồi ôm vào trong lòng, trong mắt cô ta bỗng nhiên lộ ra ánh nhìn của sự thù hận thấu xương.

Sự thù hận này tràn đầy khí tức hủy diệt.

Nửa giờ sau, Khúc Hân bĩnh tĩnh trở lại, những giọt nước mắt trên mặt cũng đã khô, thân thể đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức vô cùng lạnh, như muốn đóng băng tất cả vậy.

Tay phải của cô ta vung lên, trên mặt đất bộ lạc Khúc Nham xuất hiện từng từng cái hố lớn, sau đó cô ta đưa thân thể của hàng chục ngàn người chôn toàn bộ xuống đất của bộ lạc Khúc Nham, dùng bùn đất đắp kín lại.

Mặt đất khôi phục lại nguyên trạng, nhưng cả bộ lạc Khúc Nham thì đã biến mất. Phế tích còn sót lại cũng bị Khúc Hân xóa bỏ hoàn toàn.

“Cha, Vũ Linh ca, Đại Tráng, Tiểu Vũ,… đợi ta…”, âm thanh lạnh như băng phát ra từ Khúc Hân.

Trong lòng Khúc Hân như bị nhiễm lạnh, trong mắt không có chút tình cảm nào, sau đó từ từ đi về phía dãy núi Thanh Dương.

Cô ta đi đến một khu vực ẩn nấp trong dãy núi Thanh Dương, nhìn cửa động tối tăm đáng sợ như vậy mà cô ta không hề do dự mà tiến vào trong.

Trong cửa động tối tăm ấy truyền đến từng đợt âm thanh lạnh lẽo, khiến trong lòng người ta cảm thấy được sự kinh dị.

“Vào trong đi, vào rồi, ngươi sẽ có được sức mạnh vô cùng cường đại.”



Sơn động tối đen như mực, có mùi tanh máu không ngừng bay đến, Khúc Hân hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, từng bước một tiến vào trong cái vực sâu đen tối kia.

Không biết đã qua được bao lâu, như một phút mà cũng như một thế kỷ, Khúc Hân đã dừng lại.

Trước mắt cô ta xuất hiện một cái cây màu đen rất lớn, có điều, cái cây này gần như đã mục nát hoàn toàn, càng khiến người ta sợ hãi hơn chính là, trên cái cây đen mục nát này có một bóng dáng người đang bay qua lại.

Bóng người này nhìn qua giống như ác ma, toàn thân đen thui, con mắt đỏ bừng, không ngừng bay qua bay lại như một âm hồn hắc ám muốn dẫn người ta xuống địa ngục.

Kỳ quái là âm hồn này dường như không thể rời khỏi cây màu đen, chỉ có thể bay phất phơ xung quanh cây.

“Ha ha, qua ngàn tỷ năm vẫn là bị ta đợi được rồi.”, thân ảnh này vừa nhìn thấy bóng dáng của Khúc Hân, trong đôi mắt đỏ rực liền lộ ra sự kích động.

Giọng nói của người này nghe có cảm giác ghê rợn. Người này bĩnh tĩnh nhìn về phía Khúc Hân: “Ngươi không sợ ta sao?”

Ánh mắt Khúc Hân lạnh như băng đáp: “Ngươi có thể khiến ta mạnh hơn không?”

“Ta đương đường là cây thần U Minh vĩ đại, thân là tồn tại mạnh nhất thế giới, yêu cầu này của ngươi rất đơn giản. Có điều, ngươi cũng cần phải cống hiến một món đồ tương xứng.”, thân ảnh cười khằng khặc.

“Ngươi cần gì?”, Khúc Hân nói.

“Linh hồn của ngươi!”, cây thần U Minh cười u ám: “Bây giờ ngươi chỉ cần không chống cự, linh hồn của ta sẽ nhập vào cơ thể của ngươi, cùng ngươi cộng sinh. Sau này, linh hồn của ngươi mỗi giờ mỗi phút sẽ phải chịu nỗi đau vô cùng lớn, nhưng thực lực của ngươi cũng có thể cường đại vô cùng.”

“Yêu cầu của ngươi ta đồng ý, chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc.”, Khúc Hân nói.

“Được, trong thế giới này, không có chuyện gì mà cây thần U Minh ta không thể làm được.”, cây thần U Minh nói.

“Ngươi phải thề với thế giới này, ta mới có thể tin ngươi!”, Khúc Hân lạnh lùng nói. Ở thế giới Tụ Tinh này, những bộ lạc như họ tôn thờ các thần minh cổ lão, thực lực càng lớn thì ràng buộc của lời thề cũng càng mạnh.

Cây thần U Minh có chút do dự, không từ chối, cây thần cũng đã bị nhốt trong này quá lâu rồi, rất ham muốn được ra ngoài xông phá tất cả.



Mọi chuyện kết thúc, trên thân cây thần U Minh, có một khí thế cường đại bộc phát ra ngoài, cơ thể của nó biến thành một thứ ánh sáng màu đen, liên tục dung nhập vào trong cơ thể Khúc Hân.



Trên phế tích của bộ lạc Khúc Nham, có một người toàn thân phát ra sự lạnh giá, một thiếu nữ có khí tức u ám, tay phải vung lên, trước bầu trời đột nhiên dần ngưng tụ thành một thân người.

Người đấy tuy không quá cao lớn nhưng thân thể lại phát ra khí tức rất đáng sợ khủng bố. Trên thân người đó còn mặc một bộ phục sức đặc biệt, đó là phục sức của trụ sở thánh cung Linh Tinh.

_(phục sức: trang phục và trang sức.)_

_(phục sức: trang phục và trang sức.)_



“Khụ khụ, thánh cung Linh Tinh, cây thần Tụ Tinh, đã lâu không gặp. Cây thần U Minh ta mới chính là chủ tể của thế giới này!”, một thứ âm thanh chói tai phát ra từ trên người Khúc Hân, sau đó lại bình tĩnh hồi phục lại.

Ánh mắt Khúc Hân lạnh lùng, tốc độ vô cùng kinh người, lập tức bay đi phía xa. Đó là hướng của trụ sở thánh cung Linh Tinh.



Trong gian phòng, Khúc Hân từ từ đứng dậy, phẩy nhẹ tay phải, trong tay xuất hiện một chiếc chuông màu vàng.

“Tinh linh linh…”

Tiểu Vũ, Vũ Linh, còn có những người dân bộ lạc Khúc Nham như phảng phất xuất hiện, quanh đi quẩn lạ trong đầu Khúc Hân.

Vẻ băng giá trên mặt Khúc Hân dần biến mất, toàn thân phát ra màu sắc bi thương, từng giọt nước mắt trên mặt cô ta không ngừng rơi xuống.

“Các người… hãy đợi ta…”