Như khu vực ba ngàn mét này có một ngàn ba trăm viên Tụ Tinh Châu. Vì người có thể đi vào nơi này rất ít.
Đến bây giờ, tính cả Dương Thiên, chẳng qua mới năm người.
Cây thần Tụ Tinh, mỗi hơn ngàn năm sẽ kết ra mười viên Tụ Tinh Châu, các khu vực kết ra đại khái tương đồng nhau, nhưng khu vực một ngàn mét thì ai cũng có thể tới, nên bây giờ chỉ còn có hai mươi mấy viên.
Mà khu vực bốn ngàn mét, bởi vì hầu như không ai có năng lực lên đó vậy nên mới có hơn ba ngàn viên.
Dương Thiên bất đắc dĩ, hắn hiện tại lên tới khu vực ba ngàn mét này đã rất khó, không có khả năng lên cao thêm một tầng.
Dương Thiên chỉ đành bỏ suy nghĩ này đi.
Chẳng qua, hiện tại không đi được, vậy hắn có thể ngắt được Tụ Tinh Châu mới cũng không còn ý nghĩa.
Dương Thiên kiểm kê thu hoạch của mình một chút, đến bây giờ hắn tổng cộng đạt được mười sáu viên Tụ Tinh Châu, trong đó mười một viên là hắn gạt lệnh bài bỏ túi riêng, năm viên còn lại là yêu cầu phải được nộp lên.
Năm viên này, bao gồm viên Tụ Tinh Châu không thuộc tính kia.
"Hiện tại Long Phượng Nguyên Châu không ở trên người mình, những cường giả cấp Viên Mãn đó không chừng sẽ đến kiểm tra nhẫn không gian của mình, đến lúc đó lỡ mà phát hiện trong nhẫn không gian của mình còn có mười một viên Tụ Tinh Châu chắc chắn sẽ hoài nghi mình.", Dương Thiên nghĩ trong lòng.
Hắn cũng không xác định mấy cường giả cấp Viên Mãn đó có kiểm tra hay không, nếu thật sự làm thật, những cường giả cấp Viên Mãn đó khẳng định sẽ hoài nghi, thân phận của hắn nhất định sẽ bị bại lộ. Bởi vì các thiên tài khác không thể che dấu nhiều Tụ Tinh Châu như vậy.
"Không được! Mình nhất định phải nghĩ cách đem mấy viên Tụ Tinh Châu này đi. Để xem Tiểu Quang có thể tiến vào nơi này hay không?", trong lòng Dương Thiên âm thầm nghĩ đến.
Lúc này Tiểu Quang đang trốn ở quảng trường ngoài không gian, cánh cổng khổng lồ mở ra, hơn một ngàn cường giả cấp Viên Mãn đang yên lặng chờ đợi.
Thân ảnh Tiểu Quang bắt đầu chuyển động, sau đó chậm rãi tiếp cận cánh cửa lớn đó.
Này hoàn toàn là dùng sinh mạng để đánh cược, một khi bị mấy cường giả cấp Viên Mãn đó phát hiện, như vậy Tiểu Quang sẽ bị một ngàn vị cường giả này vây khốn, không thể nào thoát thân.
Nhưng là, Dương Thiên lại không có biện pháp khác, muốn dời Tụ Tinh Châu trên người hắn đi chỉ có thể dựa vào Tiểu Quang. Trong lòng hắn lúc này cũng vô cùng khẩn trương.
Nếu Tiểu Quang thất bại, hắn cũng không có cơ hội sống sót.
"Hưu!"
Một đạo dao động mỏng manh xuất hiện, thân ảnh Tiểu Quang hoàn toàn dung hợp trong hư không, sau đó chậm rãi tiếp cận cánh cổng thật lớn kia, nháy mắt thông qua.
"Ân?", vị cường giả trên mặt có bí văn màu đen hơi hơi cau mày, nhìn về phía cái cổng thật lớn, ông ta mới rồi cảm nhận được dao động rất nhỏ, nhưng chợt lóe lên đã biến mất.
Lúc này cánh cổng lớn đó không hề có gì dị thường.
"Thành công!", trong lòng Dương Thiên vui như mở cờ.
Tiểu Quang tiến vào không gian Cây Thần, nó hoàn toàn che dấu thân ảnh của mình, sau đó bắt đầu không ngừng bay lên, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã thông qua khu vực một ngàn mét, hai ngàn mét, sau đó là tới khu vực ba ngàn mét.
Một đạo ánh sáng mỏng manh lóe lên, sau đó tiến vào trong ống tay áo của Dương Thiên.
"Ha ha!", lòng Dương Thiên vui sướng, Tiểu Quang đã đến bên người hắn, hắn trực tiếp đem mười một viên Tụ Tinh Châu hắn lấy được giấu vào trong Long Phượng Nguyên Châu.
Hiện tại, mới chân chính là vạn vô nhất thất. Tiểu Quang một khi rời đi ai cũng không có khả năng phát hiện Dương Thiên giấu đi mười một viên Tụ Tinh Châu.
_#Vạn Vô Nhất Thất. Ý nghĩa: không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tí nào。_
_#Vạn Vô Nhất Thất. Ý nghĩa: không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tí nào。_
Dương Thiên đang muốn đưa Tiểu Quang rời đi, nhưng, trong lòng hắn vừa động, ngẩng đầu nhìn đỉnh không gian.
Một đạo dao động rất nhỏ truyền từ trên người hắn, sau đó trực tiếp hướng về chỗ cao bay đi.
Uy áp cường đại của phiến không gian này lại chẳng ảnh hưởng gì đến Tiểu Quang.
Tiểu Quang đi đến khu vực bốn ngàn mét, ẩn giấu thân ảnh của mình.
Ở chỗ này có hàng đống Tụ Tinh Châu lay động, tản mát ra ánh sáng. Số lượng rất nhiều, ước chừng có hơn ba ngàn viên.
Trong mắt Dương Thiên không khỏi xuất hiện tia mê say, nếu hắn có thể xuất hiện ở chỗ này, tuyệt đối có thể thu đến mấy chục viên Tụ Tinh Châu.
Hơn ba ngàn viên Tụ Tinh Châu lay động, mà tại trung tâm của đám Tụ Tinh Châu này, một thiếu nữ áo tím nhẹ nhàng múa may đôi tay, vị thiếu nữ này khuôn mặt lạnh băng, khí thế cả người cũng lạnh nhạt, hơi thở u ám, trước mặt cô ta lại xuất hiện một cái cây màu đen, chớp động u quang.
Từng đạo ánh sáng màu đen từ cái cây không ngừng phát ra, sau đó hướng về nơi có nhiều Tụ Tinh Châu nhất mà bay tới.
"Đây là?", Dương Thiên thông qua Tiểu Quang thấy được tình cảnh này.
Cái cây màu đen kia, hắn có thể cảm nhận được trong nó tràn ngập hơi thở tà ác.
"Khúc Hân mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cái cây màu đen này là sao?", trong lòng Dương Thiên nghi hoặc.
Khúc Hân lúc này gương mặt vô cùng lạnh nhạt, trong tay không ngừng huy động, từng đạo ánh sáng màu đen xuất hiện càng nhanh, sau đó xâm nhập vào những viên Tụ Tinh Châu.
Dương Thiên thậm chí có thể nhìn thấy trên mấy viên Tụ Tinh Châu đó lây dính tia màu đen.
Như khu vực ba ngàn mét này có một ngàn ba trăm viên Tụ Tinh Châu. Vì người có thể đi vào nơi này rất ít.
Đến bây giờ, tính cả Dương Thiên, chẳng qua mới năm người.
Cây thần Tụ Tinh, mỗi hơn ngàn năm sẽ kết ra mười viên Tụ Tinh Châu, các khu vực kết ra đại khái tương đồng nhau, nhưng khu vực một ngàn mét thì ai cũng có thể tới, nên bây giờ chỉ còn có hai mươi mấy viên.
Mà khu vực bốn ngàn mét, bởi vì hầu như không ai có năng lực lên đó vậy nên mới có hơn ba ngàn viên.
Dương Thiên bất đắc dĩ, hắn hiện tại lên tới khu vực ba ngàn mét này đã rất khó, không có khả năng lên cao thêm một tầng.
Dương Thiên chỉ đành bỏ suy nghĩ này đi.
Chẳng qua, hiện tại không đi được, vậy hắn có thể ngắt được Tụ Tinh Châu mới cũng không còn ý nghĩa.
Dương Thiên kiểm kê thu hoạch của mình một chút, đến bây giờ hắn tổng cộng đạt được mười sáu viên Tụ Tinh Châu, trong đó mười một viên là hắn gạt lệnh bài bỏ túi riêng, năm viên còn lại là yêu cầu phải được nộp lên.
Năm viên này, bao gồm viên Tụ Tinh Châu không thuộc tính kia.
"Hiện tại Long Phượng Nguyên Châu không ở trên người mình, những cường giả cấp Viên Mãn đó không chừng sẽ đến kiểm tra nhẫn không gian của mình, đến lúc đó lỡ mà phát hiện trong nhẫn không gian của mình còn có mười một viên Tụ Tinh Châu chắc chắn sẽ hoài nghi mình.", Dương Thiên nghĩ trong lòng.
Hắn cũng không xác định mấy cường giả cấp Viên Mãn đó có kiểm tra hay không, nếu thật sự làm thật, những cường giả cấp Viên Mãn đó khẳng định sẽ hoài nghi, thân phận của hắn nhất định sẽ bị bại lộ. Bởi vì các thiên tài khác không thể che dấu nhiều Tụ Tinh Châu như vậy.
"Không được! Mình nhất định phải nghĩ cách đem mấy viên Tụ Tinh Châu này đi. Để xem Tiểu Quang có thể tiến vào nơi này hay không?", trong lòng Dương Thiên âm thầm nghĩ đến.
Lúc này Tiểu Quang đang trốn ở quảng trường ngoài không gian, cánh cổng khổng lồ mở ra, hơn một ngàn cường giả cấp Viên Mãn đang yên lặng chờ đợi.
Thân ảnh Tiểu Quang bắt đầu chuyển động, sau đó chậm rãi tiếp cận cánh cửa lớn đó.
Này hoàn toàn là dùng sinh mạng để đánh cược, một khi bị mấy cường giả cấp Viên Mãn đó phát hiện, như vậy Tiểu Quang sẽ bị một ngàn vị cường giả này vây khốn, không thể nào thoát thân.
Nhưng là, Dương Thiên lại không có biện pháp khác, muốn dời Tụ Tinh Châu trên người hắn đi chỉ có thể dựa vào Tiểu Quang. Trong lòng hắn lúc này cũng vô cùng khẩn trương.
Nếu Tiểu Quang thất bại, hắn cũng không có cơ hội sống sót.
"Hưu!"
Một đạo dao động mỏng manh xuất hiện, thân ảnh Tiểu Quang hoàn toàn dung hợp trong hư không, sau đó chậm rãi tiếp cận cánh cổng thật lớn kia, nháy mắt thông qua.
"Ân?", vị cường giả trên mặt có bí văn màu đen hơi hơi cau mày, nhìn về phía cái cổng thật lớn, ông ta mới rồi cảm nhận được dao động rất nhỏ, nhưng chợt lóe lên đã biến mất.
Lúc này cánh cổng lớn đó không hề có gì dị thường.
"Thành công!", trong lòng Dương Thiên vui như mở cờ.
Tiểu Quang tiến vào không gian Cây Thần, nó hoàn toàn che dấu thân ảnh của mình, sau đó bắt đầu không ngừng bay lên, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã thông qua khu vực một ngàn mét, hai ngàn mét, sau đó là tới khu vực ba ngàn mét.
Một đạo ánh sáng mỏng manh lóe lên, sau đó tiến vào trong ống tay áo của Dương Thiên.
"Ha ha!", lòng Dương Thiên vui sướng, Tiểu Quang đã đến bên người hắn, hắn trực tiếp đem mười một viên Tụ Tinh Châu hắn lấy được giấu vào trong Long Phượng Nguyên Châu.
Hiện tại, mới chân chính là vạn vô nhất thất. Tiểu Quang một khi rời đi ai cũng không có khả năng phát hiện Dương Thiên giấu đi mười một viên Tụ Tinh Châu.
_#Vạn Vô Nhất Thất. Ý nghĩa: không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tí nào。_
_#Vạn Vô Nhất Thất. Ý nghĩa: không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tí nào。_
Dương Thiên đang muốn đưa Tiểu Quang rời đi, nhưng, trong lòng hắn vừa động, ngẩng đầu nhìn đỉnh không gian.
Một đạo dao động rất nhỏ truyền từ trên người hắn, sau đó trực tiếp hướng về chỗ cao bay đi.
Uy áp cường đại của phiến không gian này lại chẳng ảnh hưởng gì đến Tiểu Quang.
Tiểu Quang đi đến khu vực bốn ngàn mét, ẩn giấu thân ảnh của mình.
Ở chỗ này có hàng đống Tụ Tinh Châu lay động, tản mát ra ánh sáng. Số lượng rất nhiều, ước chừng có hơn ba ngàn viên.
Cái cây màu đen kia, hắn có thể cảm nhận được trong nó tràn ngập hơi thở tà ác.
Khúc Hân lúc này gương mặt vô cùng lạnh nhạt, trong tay không ngừng huy động, từng đạo ánh sáng màu đen xuất hiện càng nhanh, sau đó xâm nhập vào những viên Tụ Tinh Châu.
Dương Thiên thậm chí có thể nhìn thấy trên mấy viên Tụ Tinh Châu đó lây dính tia màu đen.