Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 764: Mình tuyệt đối sẽ không lùi bước





"Anh Tiểu Thiên.” Ở phía xa, một cô gái mặc váy trắng đi tới, trên mặt nở nụ cười nhẹ.

Dương Thiên đi tới, nói: "Nhã Lộ, anh tiến vào Bí cảnh Hỗn Độn rồi."

Lúc trước hắn đã nói với người nhà một chút về xếp hạng của năm bí cảnh lớn, cũng rất nóng lòng muốn nói tin tức tốt này cho người nhà mình.

Trên mặt Vương Nhã Lộ lộ ra vẻ vui sướng, vui mừng thay Dương Thiên.

Dương Thiên nhìn cô gái trước mặt, cười nói: "Nhã Lộ, mấy ngày nữa anh sẽ trở về Trái Đất một chuyến."

"Thật sao?” Trên mặt Vương Nhã Lộ tràn đầy vui sướng, tràn ngập nụ cười vui vẻ.

Trong lòng Dương Thiên hơi thở dài một hơi, hắn ở bên ngoài lang bạt, nhưng Vương Nhã Lộ vẫn yên lặng chờ hắn.

"Ừ! Là thật!” Dương Thiên nhìn cô gái trước mặt, dùng sức gật gật đầu.

. . . . . .

Trong một khu vực bên ngoài năm bí cảnh lớn của Hành tinh Hỗn Độn, lại có hơn mười bóng người đang đứng thẳng.

Dương Thiên, Lâm Kiếm, Tạp Kim La, Vân Nhu, bốn người bọn họ nhìn thanh niên khôi ngô cao lớn ở trước mặt. Phía sau người thanh niên có mười một người, đó là mười một vị hộ vệ của Bí cảnh Pháp Tắc.

Đây là Man Hoang, lúc này anh ta đã đột phá tới cảnh giới cấp Tinh Chủ.

Thiên tài trong năm bí cảnh lớn, có thể áp súc năm trăm năm mới đột phá, cũng có thể lựa chọn giữa đường đột phá.

Công ty lỗ sâu ảo không miễn cưỡng bất cứ người nào, nhưng mà một khi mấy thiên tài này đột phá đến cấp Tinh Chủ, thì sẽ khó mà ở lại bí cảnh, căn cứ vào biểu hiện của mấy thiên tài này ở cấp Tinh Vực, Công ty lỗ sâu ảo sẽ sắp xếp chức vị tương ứng.

Man Hoang vừa vặn được sắp xếp tới một phân bộ của Công ty lỗ sâu ảo ở Đế quốc văn minh trung cấp.

"Dương Thiên, hiện tại ngươi đã tiến vào Bí cảnh Hỗn Độn, cần phải tiếp tục cố gắng nha! Ta chờ mong có thể nhanh chóng nghe được tin tức ngươi xông qua cửa ải pháp tắc thứ 10, đến lúc xông qua, nhất định phải nói cho ta biết.” Man Hoang nhìn Dương Thiên, cười nói.

"Ừ, nhất định.” Dương Thiên mỉm cười nói.

Ánh mắt Man Hoang nhìn về phía Lâm Kiếm, nói: "Lâm Kiếm, hiện tại ngươi kém hơn Dương Thiên hơi nhiều nha, ngươi cần phải tiếp tục cố gắng, hiện tại ngươi chính là người mạnh nhất trong trận chiến thiên tài của chúng ta ngoại trừ Dương Thiên, Côn Lạc."

Trong mắt Lâm Kiếm đã có một luồng ánh sáng sắc bén, giống như có thể chém nát toàn bộ khó khăn trước mắt.

"Tạp Kim La, trong trận chiến thiên tài ngươi đã lấy vị trí thứ hai để tiến vào Công ty lỗ sâu ảo, ta rời khỏi, ngươi cần phải tiếp tục cố gắng.” Man Hoang nhìn Tạp Kim La nói.

Tạp Kim La khẽ gật đầu.

"Vân Nhu, thật ra ta vẫn cảm thấy ngươi là một cô bé không tồi, tại năm bí cảnh lớn, nơi tụ tập thiên tài này, lại có thể không thua kém người khác chút nào, ta chờ mong ngươi có thể trở thành thiên tài càng cường đại hơn."

"Ừm.” Vân Nhu nhìn Man Hoang nói.

"Tốt lắm, ta đi đây.” Man Hoang vẫy vẫy tay với bốn người Dương Thiên, sau đó xoay người tiến vào trong phi thuyền. Mười một người khác cũng đi theo vào.

"Man Hoang, tạm biệt!” Vân Nhu vẫy tay, lớn tiếng nói.

Đám người Dương Thiên cũng vẫy tay.

"Các ngươi bảo trọng!” Man Hoang lớn tiếng nói, sau đó cửa phi thuyền đóng lại, khởi động, biến thành một luồng ánh sáng thật lớn, nhanh chóng rời đi.

"Tạm biệt, Hành tinh Hỗn Độn.” Man Hoang xuyên thấu qua khu vực trong suốt của phi thuyền nhìn về phía hành tinh thật lớn ở phía xa, cũng nhẹ giọng nói.

"Ta là một kẻ nhu nhược, cám ơn các ngươi đã không khinh thường ta.” Man Hoang hơi nắm nắm tay, hơi nhắm hai mắt lại.

. . . . . .

Nhìn bóng dáng phi thuyền rời đi, đám người Dương Thiên cũng thở dài một hơi, Man Hoang rời đi lần này, có thể là vĩnh biệt.

Trong lòng Dương Thiên im lặng, trong trận chiến thiên tài lần này, trong một ngàn thiên tài bọn họ tiến vào Công ty lỗ sâu ảo, hiện tại đã chết đi hơn bảy trăm vị, chỉ còn lại có hơn hai trăm người cuối cùng, lúc trước một ngàn người hăng hái ra sao, được toàn bộ thế lực của một ngàn thần quốc coi trọng, được người khác điên cuồng sùng bái.

Nhưng mà gần ba mươi năm, phần lớn những thiên tài hăng hái này cũng đã biến thành thi cốt, hoặc là khó có thể lưu lại dấu vết tồn tại của mình.

Tiếp qua một trăm năm, hơn hai trăm người còn lại bọn họ cũng sẽ càng giảm bớt.

Bây giờ chỉ là giai đoạn nhiệm vụ tu luyện cấp Tinh Vực, nguy hiểm phải đối mặt vẫn là rất nhỏ, đợi cho bọn họ đột phá đến cấp Hắc Động, liền phải đi vào chiến trường Hư Vô, chiến đấu cùng với thiên tài của các chủng tộc khác, đây mới thực sự là cửu tử nhất sinh!

Cho dù là Hắc Vũ liên tục xông qua hai nhiệm vụ tu luyện cấp S, ở cấp Hắc Động đã có thể đánh chết cường giả cấp Lĩnh Chủ trung kỳ, thì cũng chết ở trong Chiến trường Hư Vô, có thể thấy được hung hiểm của nó.

Đợi đến mấy chục ngàn năm sau, những thiên tài bọn họ có thể còn lại không được mấy người.

Quá trình cường giả quật khởi, đi theo đó cũng là rất nhiều kẻ yếu tử vong. Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Muốn trở thành một vị cường giả chân chính, là vô cùng gian nan.

Man Hoang đã có sự sỡ hãi trên con đường cường giả, trái tim cường giả của anh ta đã hoàn toàn mất đi, người như vậy không thể có nhiều thành tựu.

"Liệu có một ngày nào đó mình cũng sẽ trở nên giống như Man Hoang, sợ hãi tử vong, mất đi trái tim cường giả?” Trong lòng Dương Thiên im lặng.

Hắn nhớ tới sự nhỏ yếu của toàn bộ loài người Trái Đất ở thời kì cự thú hải dương, nhớ tới từng vị anh hùng đã vì Trái Đất mà hy sinh.

Hoàng Thừa Quốc, Đường Chính Lâm, ông lão Từ Ngọc Cường, Uy Đế và rất nhiều cường giả cấp S khác của Trái Đất, cho dù bọn họ có đủ loại khuyết điểm, nhưng mà đứng trước nguy cơ, cũng không chút do dự mà lựa chọn tự bạo tính mạng của mình. Vì người Trái Đất tranh thủ hi vọng sinh tồn.

Hắn nhớ tới những người tộc Đồ Tâm bị xem như nô lệ mà buôn bán.

Hắn nhớ tới Khúc Hân ở bên trong Bí cảnh Tụ Tinh đã lựa chọn kết thúc tính mạng của mình khi toàn bộ tộc nhân chết đi.

. . . . . .

Từng chuyện từng chuyện tràn ngập trong đầu hắn, khắc vào thật sâu.

"Mình tuyệt đối sẽ không lùi bước!” Trong mắt Dương Thiên lộ ra một tia sáng làm cho người ta sợ hãi.

"Anh Tiểu Thiên.” Ở phía xa, một cô gái mặc váy trắng đi tới, trên mặt nở nụ cười nhẹ.

Dương Thiên đi tới, nói: "Nhã Lộ, anh tiến vào Bí cảnh Hỗn Độn rồi."

Lúc trước hắn đã nói với người nhà một chút về xếp hạng của năm bí cảnh lớn, cũng rất nóng lòng muốn nói tin tức tốt này cho người nhà mình.

Trên mặt Vương Nhã Lộ lộ ra vẻ vui sướng, vui mừng thay Dương Thiên.

Dương Thiên nhìn cô gái trước mặt, cười nói: "Nhã Lộ, mấy ngày nữa anh sẽ trở về Trái Đất một chuyến."

"Thật sao?” Trên mặt Vương Nhã Lộ tràn đầy vui sướng, tràn ngập nụ cười vui vẻ.

Trong lòng Dương Thiên hơi thở dài một hơi, hắn ở bên ngoài lang bạt, nhưng Vương Nhã Lộ vẫn yên lặng chờ hắn.

"Ừ! Là thật!” Dương Thiên nhìn cô gái trước mặt, dùng sức gật gật đầu.

. . . . . .

Trong một khu vực bên ngoài năm bí cảnh lớn của Hành tinh Hỗn Độn, lại có hơn mười bóng người đang đứng thẳng.

Dương Thiên, Lâm Kiếm, Tạp Kim La, Vân Nhu, bốn người bọn họ nhìn thanh niên khôi ngô cao lớn ở trước mặt. Phía sau người thanh niên có mười một người, đó là mười một vị hộ vệ của Bí cảnh Pháp Tắc.

Đây là Man Hoang, lúc này anh ta đã đột phá tới cảnh giới cấp Tinh Chủ.

Thiên tài trong năm bí cảnh lớn, có thể áp súc năm trăm năm mới đột phá, cũng có thể lựa chọn giữa đường đột phá.

Công ty lỗ sâu ảo không miễn cưỡng bất cứ người nào, nhưng mà một khi mấy thiên tài này đột phá đến cấp Tinh Chủ, thì sẽ khó mà ở lại bí cảnh, căn cứ vào biểu hiện của mấy thiên tài này ở cấp Tinh Vực, Công ty lỗ sâu ảo sẽ sắp xếp chức vị tương ứng.

Man Hoang vừa vặn được sắp xếp tới một phân bộ của Công ty lỗ sâu ảo ở Đế quốc văn minh trung cấp.

"Dương Thiên, hiện tại ngươi đã tiến vào Bí cảnh Hỗn Độn, cần phải tiếp tục cố gắng nha! Ta chờ mong có thể nhanh chóng nghe được tin tức ngươi xông qua cửa ải pháp tắc thứ 10, đến lúc xông qua, nhất định phải nói cho ta biết.” Man Hoang nhìn Dương Thiên, cười nói.

"Ừ, nhất định.” Dương Thiên mỉm cười nói.

Ánh mắt Man Hoang nhìn về phía Lâm Kiếm, nói: "Lâm Kiếm, hiện tại ngươi kém hơn Dương Thiên hơi nhiều nha, ngươi cần phải tiếp tục cố gắng, hiện tại ngươi chính là người mạnh nhất trong trận chiến thiên tài của chúng ta ngoại trừ Dương Thiên, Côn Lạc."

Trong mắt Lâm Kiếm đã có một luồng ánh sáng sắc bén, giống như có thể chém nát toàn bộ khó khăn trước mắt.

"Tạp Kim La, trong trận chiến thiên tài ngươi đã lấy vị trí thứ hai để tiến vào Công ty lỗ sâu ảo, ta rời khỏi, ngươi cần phải tiếp tục cố gắng.” Man Hoang nhìn Tạp Kim La nói.

Tạp Kim La khẽ gật đầu.

"Vân Nhu, thật ra ta vẫn cảm thấy ngươi là một cô bé không tồi, tại năm bí cảnh lớn, nơi tụ tập thiên tài này, lại có thể không thua kém người khác chút nào, ta chờ mong ngươi có thể trở thành thiên tài càng cường đại hơn."

"Ừm.” Vân Nhu nhìn Man Hoang nói.

"Tốt lắm, ta đi đây.” Man Hoang vẫy vẫy tay với bốn người Dương Thiên, sau đó xoay người tiến vào trong phi thuyền. Mười một người khác cũng đi theo vào.

"Man Hoang, tạm biệt!” Vân Nhu vẫy tay, lớn tiếng nói.

Đám người Dương Thiên cũng vẫy tay.

"Các ngươi bảo trọng!” Man Hoang lớn tiếng nói, sau đó cửa phi thuyền đóng lại, khởi động, biến thành một luồng ánh sáng thật lớn, nhanh chóng rời đi.

"Tạm biệt, Hành tinh Hỗn Độn.” Man Hoang xuyên thấu qua khu vực trong suốt của phi thuyền nhìn về phía hành tinh thật lớn ở phía xa, cũng nhẹ giọng nói.

"Ta là một kẻ nhu nhược, cám ơn các ngươi đã không khinh thường ta.” Man Hoang hơi nắm nắm tay, hơi nhắm hai mắt lại.

. . . . . .

Nhìn bóng dáng phi thuyền rời đi, đám người Dương Thiên cũng thở dài một hơi, Man Hoang rời đi lần này, có thể là vĩnh biệt.

Trong lòng Dương Thiên im lặng, trong trận chiến thiên tài lần này, trong một ngàn thiên tài bọn họ tiến vào Công ty lỗ sâu ảo, hiện tại đã chết đi hơn bảy trăm vị, chỉ còn lại có hơn hai trăm người cuối cùng, lúc trước một ngàn người hăng hái ra sao, được toàn bộ thế lực của một ngàn thần quốc coi trọng, được người khác điên cuồng sùng bái.

Nhưng mà gần ba mươi năm, phần lớn những thiên tài hăng hái này cũng đã biến thành thi cốt, hoặc là khó có thể lưu lại dấu vết tồn tại của mình.

Tiếp qua một trăm năm, hơn hai trăm người còn lại bọn họ cũng sẽ càng giảm bớt.

Bây giờ chỉ là giai đoạn nhiệm vụ tu luyện cấp Tinh Vực, nguy hiểm phải đối mặt vẫn là rất nhỏ, đợi cho bọn họ đột phá đến cấp Hắc Động, liền phải đi vào chiến trường Hư Vô, chiến đấu cùng với thiên tài của các chủng tộc khác, đây mới thực sự là cửu tử nhất sinh!

Cho dù là Hắc Vũ liên tục xông qua hai nhiệm vụ tu luyện cấp S, ở cấp Hắc Động đã có thể đánh chết cường giả cấp Lĩnh Chủ trung kỳ, thì cũng chết ở trong Chiến trường Hư Vô, có thể thấy được hung hiểm của nó.

Đợi đến mấy chục ngàn năm sau, những thiên tài bọn họ có thể còn lại không được mấy người.

Quá trình cường giả quật khởi, đi theo đó cũng là rất nhiều kẻ yếu tử vong. Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Muốn trở thành một vị cường giả chân chính, là vô cùng gian nan.

Man Hoang đã có sự sỡ hãi trên con đường cường giả, trái tim cường giả của anh ta đã hoàn toàn mất đi, người như vậy không thể có nhiều thành tựu.


Hắn nhớ tới Khúc Hân ở bên trong Bí cảnh Tụ Tinh đã lựa chọn kết thúc tính mạng của mình khi toàn bộ tộc nhân chết đi.

. . . . . .

Từng chuyện từng chuyện tràn ngập trong đầu hắn, khắc vào thật sâu.