Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 825: Dương Thiên dùng sức gật đầu.





Cô bé không hiểu những cái đó lắm, cô sẽ kể lại toàn bộ những ký ức đó cho Dương Thiên nghe.

Cô gái tên là Tuyết Lạc, Thú Hồn giả cuối cùng của thế giới Cự Linh, cũng là người trợ giúp sinh ra Thần thú cường đại nhất toàn bộ thế giới Cự Linh.

Thế nhưng, Cự Linh thú vừa sinh ra, Cự Linh thú và Tuyết Lạc đều rơi vào trạng thái suy yếu, bọn họ liền bị tất cả cường giả cấp Lĩnh chủ của thế giới Cự Linh vây giết.

Cự Linh thú cũng bị chia năm xẻ bảy, phân tán bên trong các bộ lạc.

Cự Linh thú là Cự thú do trời đất thế giới Cự Linh thai nghén sinh ra. Thân thể dung hợp lực lượng thuần khiết nhất giữa đất và trời, dưới sự trợ giúp của đông đảo Thú Hồn giả, cuối cùng cũng sinh ra linh trí của mình. Cũng là sinh linh có căn cơ sinh mệnh cao hơn toàn bộ thế giới Cự Linh, cũng cao hơn Dương Thiên.

Cho nên, Dương Thiên hấp thụ tinh thạch Cự Linh thú có thể khiến cơ thể mình sinh ra biến hóa to lớn, pháp tắc cũng nhận được thêm bổ trợ.

Pháp tắc cũng vậy, khi nó được thi triển từ một sinh mệnh có cấp bậc cao hơn thì uy lực cũng mạnh mẽ hơn.

Ví dụ, lĩnh ngộ pháp tắc của Dương Thiên đạt đến cấp Hắc Động sơ kỳ, có thể đấu với một cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ. Một sinh mệnh có toàn bộ các loại cảnh giới và lĩnh ngộ pháp tắc đều giống hắn nhưng có căn cơ ở cấp độ cao hơn hắn một cấp có thể địch nổi cường giả cấp Hắc Động trung kỳ, thậm chí là cấp Hắc Động hậu kỳ, cấp Hắc Động đỉnh phong.

Bọn họ là con cưng của vũ trụ, cơ hồ đều là tự nhiên sinh ra, cho dù là lĩnh ngộ pháp tắc bình thường cũng có thể tùy tiện chiến đấu vượt cấp. Pháp tắc trong tay bọn họ có thể phát huy ra sức mạnh càng to lớn hơn.

Dương Thiên nhìn bé gái, trong lòng có chút khó chịu.

Trước đây, vết sẹo trên mặt Tiểu Thanh Dao xảy ra biến hóa, Dương Thiên mới biết, cứ ba tháng, cô bé sẽ phát sinh một lần biến hóa. Đến khi, vết sẹo trên mặt hoàn toàn biến mất, đó chính là lúc Thú Hồn giả Tuyết Lạc trở về.

Tiểu Thanh Dao có thể sẽ triệt để biến mất, không lưu lại bất kỳ vết tích nào.

"Đi, Thanh Dao, thời gian này, ta sẽ không tu luyện mà sẽ luôn ở bên cạnh muội." Dương Thiên cười nói với cô bé.

"Thật sao?" Cô bé kinh ngạc.

Lúc trước, tuy Dương Thiên cũng bầu bạn với cô nhưng phần lớn thời gian đều là tu luyện. Nhưng cô rất nhu thuận, hiểu chuyện, chưa bao giờ quấy rầy Dương Thiên. Lúc Dương Thiên tu luyện, cô sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi một bên.

Thực ra thì trong nội tâm cô lúc nào cũng hy vọng Dương Thiên có thể trò chuyện, chơi đùa cùng mình.

"Ừm." Dương Thiên dùng sức gật đầu.

Cô bé tràn đầy hứng khởi, lấy trong tay ra một tượng gỗ nhỏ nhỏ, nhìn Dương Thiên cười nói: "Ca ca, huynh xem, tượng gỗ muội khắc này. Đây là huynh còn đây là muội. Như thế này, chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau." Tiểu Thanh Dao vui vẻ nói. Cô bé đã tốn rất nhiều thời gian để khắc bức tượng này.

Dương Thiên nhận lấy, nhìn tượng gỗ điêu khắc tinh xảo, hơi nhắm mắt lại.

...

"Ca ca, mau tới đây! Huynh xem, bông hoa này thật đẹp!" Tiểu Thanh Dao vui sướng chạy phía trước, chỉ mấy bông hoa kỳ dị, vui vẻ nói.

"Đây là hoa Vân Lĩnh, mùi hương có thể xua đuổi một số hung thú cấp Tinh chủ cảnh giới." Dương Thiên vừa cười vừa nói.

Trong những năm qua, hắn đã nắm rõ rất nhiều thông tin ở thế giới Cự Linh.

"Ca ca, cái gì đây?" Tiểu Thanh Dao hiếu kỳ nhìn về phía một bông hoa khác.

Dương Thiên trên mặt mang theo ý cười, kiên nhẫn giải thích.

Trong thời gian này, khuôn mặt Tiểu Thanh Dao lúc nào cũng mang nụ cười. Dương Thiên cũng luôn ở cùng cô, chờ đến khi cô bé nghỉ ngơi mới bắt đầu tu luyện.

Dương Thiên không có cách nào ngăn cản biến hóa của Tiểu Thanh Dao nên trước khi vết sẹo trên mặt Tiểu Thanh Dao hoàn toàn biến mất, hắn muốn cô bé có thể vui vẻ rời đi.

Nháy mắt, thời gian ba tháng lặng lẽ trôi qua.

Cô bé hoạt bát đi phía trước, đang không ngừng gọi Dương Thiên, khắp mặt đều là niềm vui.

"Ca ca, đây là cái gì?" Tiểu Thanh Dao ngửa đầu nhìn Dương Thiên, tò mò chỉ vào một cái cây màu trắng.

"À, đây là ..." Dương Thiên mặt mang nụ cười, đang định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng kỳ dị xuất hiện trên mặt cô bé.

"Bắt đầu biến hóa rồi ư?" Dương Thiên trong lòng lập tức trùng xuống.

Sau khi ánh sáng trắng xuất hiện, thân thể Tiểu Thanh Dao lập tức vô lực, trực tiếp ngã xuống. Trong lòng cô bé dâng lên vô hạn khủng hoảng.

Cơ thể nhỏ bé được Dương Thiên ôm vào lòng.

Cô bé sợ hãi nói: "Ca ca, muội rất sợ!"

"Thanh Dao, có ta ở đây." Dương Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.

"Ca ca, muội cảm thấy buồn ngủ nhưng muội cảm giác, nếu như muội ngủ, sau này sẽ không thể gặp được ca ca nữa." Cô bé nắm chặt góc áo Dương Thiên, sắc mặt tái nhợt, dường như cô đã đoán trước được điều gì đó.

"Ca ca ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh Thanh Dao. Thanh Dao muốn ngủ cứ ngủ đi." Dương Thiên cố nén tâm trạng, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười, nhìn cô bé khẽ nói.

"Ca ca, một lời đã định! Chờ sau khi muội tỉnh lại, muội muốn nhìn thấy ca ca." Cô bé nhìn Dương Thiên, hơi yên lòng, khóe môi khẽ cười.

"Nhất định!" Dương Thiên dùng sức gật đầu.

Tiểu Thanh Dao thỏa mãn gật đầu, sau đó bàn tay nắm góc áo Dương Thiên hơi buông lỏng, từ từ nhắm mắt lại.

"Tách!"

Đột nhiên, một giọt nước rơi xuống mặt cô bé.

"Vậy mà mình lại khóc?" Dương Thiên ôm cô bé trong ngực, lúc này hai mắt đã nhắm chặt, vẫn là dáng vẻ nhỏ yếu, đáng thương như vậy.

Mấy năm qua chung sống, hắn đã thực sự coi Tiểu Thanh Dao như người thân của mình. Nhưng bây giờ, đã trở thành vĩnh viễn.

Ầm!

Một luồng sáng trắng phát ra từ chỗ vết sẹo trên mặt Tiểu Thanh Dao, sau đó lan ra toàn thân.

Thân thể Tiểu Thanh Dao từ trong ngực Dương Thiên, từ từ bay lên không trung.

Luồng sáng trắng chớp động hoàn toàn che mất tầm nhìn của Dương Thiên.

Mười phút trôi qua, ánh sáng biến mất, một cô gái áo trắng, gương mặt lạnh lùng xuất hiện giữa không trung, nhìn xuống Dương Thiên.

Cô bé không hiểu những cái đó lắm, cô sẽ kể lại toàn bộ những ký ức đó cho Dương Thiên nghe.

Cô gái tên là Tuyết Lạc, Thú Hồn giả cuối cùng của thế giới Cự Linh, cũng là người trợ giúp sinh ra Thần thú cường đại nhất toàn bộ thế giới Cự Linh.

Thế nhưng, Cự Linh thú vừa sinh ra, Cự Linh thú và Tuyết Lạc đều rơi vào trạng thái suy yếu, bọn họ liền bị tất cả cường giả cấp Lĩnh chủ của thế giới Cự Linh vây giết.

Cự Linh thú cũng bị chia năm xẻ bảy, phân tán bên trong các bộ lạc.

Cự Linh thú là Cự thú do trời đất thế giới Cự Linh thai nghén sinh ra. Thân thể dung hợp lực lượng thuần khiết nhất giữa đất và trời, dưới sự trợ giúp của đông đảo Thú Hồn giả, cuối cùng cũng sinh ra linh trí của mình. Cũng là sinh linh có căn cơ sinh mệnh cao hơn toàn bộ thế giới Cự Linh, cũng cao hơn Dương Thiên.

Cho nên, Dương Thiên hấp thụ tinh thạch Cự Linh thú có thể khiến cơ thể mình sinh ra biến hóa to lớn, pháp tắc cũng nhận được thêm bổ trợ.

Pháp tắc cũng vậy, khi nó được thi triển từ một sinh mệnh có cấp bậc cao hơn thì uy lực cũng mạnh mẽ hơn.

Ví dụ, lĩnh ngộ pháp tắc của Dương Thiên đạt đến cấp Hắc Động sơ kỳ, có thể đấu với một cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ. Một sinh mệnh có toàn bộ các loại cảnh giới và lĩnh ngộ pháp tắc đều giống hắn nhưng có căn cơ ở cấp độ cao hơn hắn một cấp có thể địch nổi cường giả cấp Hắc Động trung kỳ, thậm chí là cấp Hắc Động hậu kỳ, cấp Hắc Động đỉnh phong.

Bọn họ là con cưng của vũ trụ, cơ hồ đều là tự nhiên sinh ra, cho dù là lĩnh ngộ pháp tắc bình thường cũng có thể tùy tiện chiến đấu vượt cấp. Pháp tắc trong tay bọn họ có thể phát huy ra sức mạnh càng to lớn hơn.

Dương Thiên nhìn bé gái, trong lòng có chút khó chịu.

Trước đây, vết sẹo trên mặt Tiểu Thanh Dao xảy ra biến hóa, Dương Thiên mới biết, cứ ba tháng, cô bé sẽ phát sinh một lần biến hóa. Đến khi, vết sẹo trên mặt hoàn toàn biến mất, đó chính là lúc Thú Hồn giả Tuyết Lạc trở về.

Tiểu Thanh Dao có thể sẽ triệt để biến mất, không lưu lại bất kỳ vết tích nào.

"Đi, Thanh Dao, thời gian này, ta sẽ không tu luyện mà sẽ luôn ở bên cạnh muội." Dương Thiên cười nói với cô bé.

"Thật sao?" Cô bé kinh ngạc.

Lúc trước, tuy Dương Thiên cũng bầu bạn với cô nhưng phần lớn thời gian đều là tu luyện. Nhưng cô rất nhu thuận, hiểu chuyện, chưa bao giờ quấy rầy Dương Thiên. Lúc Dương Thiên tu luyện, cô sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi một bên.

Thực ra thì trong nội tâm cô lúc nào cũng hy vọng Dương Thiên có thể trò chuyện, chơi đùa cùng mình.

"Ừm." Dương Thiên dùng sức gật đầu.

Cô bé tràn đầy hứng khởi, lấy trong tay ra một tượng gỗ nhỏ nhỏ, nhìn Dương Thiên cười nói: "Ca ca, huynh xem, tượng gỗ muội khắc này. Đây là huynh còn đây là muội. Như thế này, chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau." Tiểu Thanh Dao vui vẻ nói. Cô bé đã tốn rất nhiều thời gian để khắc bức tượng này.

Dương Thiên nhận lấy, nhìn tượng gỗ điêu khắc tinh xảo, hơi nhắm mắt lại.

...

"Ca ca, mau tới đây! Huynh xem, bông hoa này thật đẹp!" Tiểu Thanh Dao vui sướng chạy phía trước, chỉ mấy bông hoa kỳ dị, vui vẻ nói.

"Đây là hoa Vân Lĩnh, mùi hương có thể xua đuổi một số hung thú cấp Tinh chủ cảnh giới." Dương Thiên vừa cười vừa nói.

Trong những năm qua, hắn đã nắm rõ rất nhiều thông tin ở thế giới Cự Linh.

"Ca ca, cái gì đây?" Tiểu Thanh Dao hiếu kỳ nhìn về phía một bông hoa khác.

Dương Thiên trên mặt mang theo ý cười, kiên nhẫn giải thích.

Trong thời gian này, khuôn mặt Tiểu Thanh Dao lúc nào cũng mang nụ cười. Dương Thiên cũng luôn ở cùng cô, chờ đến khi cô bé nghỉ ngơi mới bắt đầu tu luyện.

Dương Thiên không có cách nào ngăn cản biến hóa của Tiểu Thanh Dao nên trước khi vết sẹo trên mặt Tiểu Thanh Dao hoàn toàn biến mất, hắn muốn cô bé có thể vui vẻ rời đi.

Nháy mắt, thời gian ba tháng lặng lẽ trôi qua.

Cô bé hoạt bát đi phía trước, đang không ngừng gọi Dương Thiên, khắp mặt đều là niềm vui.

"Ca ca, đây là cái gì?" Tiểu Thanh Dao ngửa đầu nhìn Dương Thiên, tò mò chỉ vào một cái cây màu trắng.

"À, đây là ..." Dương Thiên mặt mang nụ cười, đang định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng kỳ dị xuất hiện trên mặt cô bé.

"Bắt đầu biến hóa rồi ư?" Dương Thiên trong lòng lập tức trùng xuống.

Sau khi ánh sáng trắng xuất hiện, thân thể Tiểu Thanh Dao lập tức vô lực, trực tiếp ngã xuống. Trong lòng cô bé dâng lên vô hạn khủng hoảng.

Cơ thể nhỏ bé được Dương Thiên ôm vào lòng.

Cô bé sợ hãi nói: "Ca ca, muội rất sợ!"

"Thanh Dao, có ta ở đây." Dương Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.

"Ca ca, muội cảm thấy buồn ngủ nhưng muội cảm giác, nếu như muội ngủ, sau này sẽ không thể gặp được ca ca nữa." Cô bé nắm chặt góc áo Dương Thiên, sắc mặt tái nhợt, dường như cô đã đoán trước được điều gì đó.

"Ca ca ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh Thanh Dao. Thanh Dao muốn ngủ cứ ngủ đi." Dương Thiên cố nén tâm trạng, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười, nhìn cô bé khẽ nói.

"Ca ca, một lời đã định! Chờ sau khi muội tỉnh lại, muội muốn nhìn thấy ca ca." Cô bé nhìn Dương Thiên, hơi yên lòng, khóe môi khẽ cười.

"Nhất định!" Dương Thiên dùng sức gật đầu.

Tiểu Thanh Dao thỏa mãn gật đầu, sau đó bàn tay nắm góc áo Dương Thiên hơi buông lỏng, từ từ nhắm mắt lại.

"Tách!"


Một luồng sáng trắng phát ra từ chỗ vết sẹo trên mặt Tiểu Thanh Dao, sau đó lan ra toàn thân.

Thân thể Tiểu Thanh Dao từ trong ngực Dương Thiên, từ từ bay lên không trung.

Luồng sáng trắng chớp động hoàn toàn che mất tầm nhìn của Dương Thiên.

Mười phút trôi qua, ánh sáng biến mất, một cô gái áo trắng, gương mặt lạnh lùng xuất hiện giữa không trung, nhìn xuống Dương Thiên.