Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 842: Tu luyện nên đột phá thì đột phá.





“Dương Thiên ngươi thật khiến cho người khác phải kinh ngạc!” Ốc Khảm Lý nhìn Dương Thiên, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Đây chính là thiên tài tuyệt thế của loài người bọn họ.

“Ngài Ốc Khảm Lý.” Dương Thiên mỉm cười nhưng lại không hề có thái độ ngạo mạn. Hắn vẫn có thể giữ vững lập trường của mình như lúc ban đầu.

Rất nhiều thiên tài phía dưới nhìn về phí Dương Thiên, trong mắt ngập tràn sự nể sợ.

“Dương Thiên nhanh đến gặp tôi!”, đột nhiên trong đầu của Dương Thiên vang lên giọng nói của thần chủ Hư Tuyệt.

“Ốc Khảm Lý tiên sinh, tôi có việc đi trước nhé.” Dương Thiên nhìn Ốc Khảm Lý cười nói.

“Ừm, việc tu luyện của ngươi quan trọng hơn.” Ốc Khảm Lý gật đầu.

Trên sân, những thiên tài này đứng dạt sang hai bên tạo thành một lối đi, mắt nhìn Dương Thiên rời khỏi.

Một phút sau khi Dương Thiên rời khỏi, trên sân xuất hiện bóng dáng của một người, chính là Côn Lạc. Nhưng cửa pháp tắc thứ mười hắn vẫn chưa vượt qua được.

“Dương Thiên, sự chênh lệch giữa ta và ngươi từ khi nào vậy lại trở nên lớn như vậy?” Trong mắt Côn Lạc hiện lên sự không cam tâm.

Ở trong cửa pháp tắc thứ mười, anh ta gần như không thể đỡ được một chiêu của người đàn ông mặc áo trắng, vậy mà Dương Thiên đã thông qua của thứ mười một!

Côn Lạc âm thầm đi trên đường, trong tay cầm một thanh kiếm dài, tâm trạng phức tạp.

Anh ta là một thiên tài tuyệt thế trong cuộc chiến của các thiên tài, dùng ưu thế tuyệt đối để bước vào bí cảnh Hỗn Độn. Thậm chí còn khiến cho rất nhiều người có sức mạnh Viên Mãn kinh ngạc.

Vừa rồi sau khi vào bí cảnh Hỗn Độn không được bao lâu, được thần chủ Nhân Diệt thu nhận làm đệ tử.

Hiện tại tốc độ tiến bộ của anh ta vẫn vô cùng kinh người, nhưng so với Dương Thiên thì vẫn còn kém hơn rất nhiều.

“Lĩnh ngộ pháp tắc hiện giờ của mình nếu muốn vượt qua cửa pháp tắc thứ mười thì phải mất thời gian gần trăm năm, còn muốn vượt qua cửa thứ mười một thì cũng phải mất ít nhất hai trăm năm. Trong lúc vô tình không để thì cách biệt giữa mình và Dương Thiên đã lớn như vậy rồi!” Côn Lạc nhìn về phía đồng hồ đeo tay, trên đó hiển thị hai nhiệm vụ tu luyện cấp S duy nhất của công ty lỗ sâu nhỏ.

Dương Thiên đã hoàn thành xong hai nhiệm vụ tu luyện cấp S, mà anh ta lại không dám chọn lựa.

Côn Lạc nắm chặt thanh kiếm trong tay, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, sau đó nhấn chọn một hạng mục, đó là nhiệm vụ tu luyện cấp S ở bí cảnh Tụ Tinh.

Côn lạc lại vì Dương Thiên mà cuối cùng cũng bắt đầu trải nghiệm nhiệm vụ cấp S này, nhưng một khi thất bại thì anh ta sẽ chết. Nhưng nếu như thành công, tốc độ tiến bộ của anh ta sẽ càng đáng kinh ngạc hơn!

……

Bóng dáng của Dương Thiên xuất hiện ở phủ của Hư Tuyệt.

“Sư đệ đến rồi à!”

“Sư đệ!”

“Dương Thiên thiếu gia!”

……

Trong phủ một đám người thấy Dương Thiên liên tục nói. Tin tức của bọn họ thật là nhanh nhạy, hiện tại đều biết Dương Thiên đã vượt qua cửa pháp thứ mười và thứ mười một.

Hoàn toàn vượt qua bọn họ.

Dương Thiên cười đáp lại từng người một.

Hắn đến trước một căn phòng trong phủ Hư Tuyệt.

“Soạt!”

Khi Dương Thiên đang bước vào, cửa phòng của thần chủ Hư Tuyệt đột nhiên mở ra.

“Vào đi.” Tiếng của thần chủ Hư Tuyệt vang lên.

Dương Thiên bước vào trong, cung kính chào: “Sư phụ.”

“Tốt lắm Dương Thiên, chỉ có bảy năm mà pháp tắc của người đã tiến bộ nhiều như vậy, chắc là đã gặp được cơ duyên rất lớn ở bí cảnh Tụ Tinh và thế giới Cự Linh phải không?” thần chủ Hư Tuyệt cười nói.

“Đệ tử may mắn nhận được một chút.” Dương Thiên không phủ nhận.

Tiến bộ của hắn mấy năm nay quả thật khá là nhanh, về điểm này không có cách nào phủ nhận được.

Thần chủ Hư Tuyệt tuy ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại thở dài.

Theo như những gì ông ta biết, Dương Thiên chắc chắn là có được rất nhiều Tụ Tinh châu và tinh thạch Cự Linh Thú, hơn nữa còn được truyền lại pháp tắc hệ hỏa ở bí cảnh Tụ Tinh. Những cơ duyên khác bọn không biết, còn Dương Thiên nhất định là đã gặp phải rất nhiều.

Trong lòng ông ta cũng rất thán phục vận may của Dương Thiên.

Có đôi lúc, vận may cũng là một loại thực lực. Thiên tài có sự may mắn, có thể liên tục có được bảo vật, gặp được cơ duyên, chỉ cần có cơ hội liền có thể nhanh chóng trở nên xuất chúng.

“Sau này ngươi có dự định gì?” thần chủ Hư Tuyệt nhìn Dương Thiên hỏi.

“Đệ tử chuẩn bị đột phá lên cấp Tinh Chủ!” Dương Thiên cung kính trả lời.

“ Ừm! Tu luyện nên đột phá thì đột phá. Tuy rằng thời gian tu luyện của ngươi ngắn, nhưng hiện tại lĩnh ngộ pháp tắc đã vô cùng sâu sắc. Hai nhiệm vụ tu luyện cấp S đã hoàn thành rồi! Những nhiệm vụ tu luyện cấp A đối với người chẳng còn chút sức hấp dẫn nào.” Thần chủ Hư Tuyệt gật đầu nói.

Ông ta cũng đồng ý với cách nghĩ của Dương Thiên.

Có một số thiên tài vì nhiệm vụ tu luyện, thông qua càng nhiều cửa ải pháp tắc, lại dừng lại ở cấp Tinh Vực gần năm trăm năm mới chịu đột phá.

Theo thần chủ Hư Tuyệt thấy thì việc này không cần thiết. Tu luyện chính là biết khó mà vẫn tiến lên, dừng lại ở cấp Tinh Vực lâu như vậy, cho dù thực lực được xếp vào hàng đầu trong cả năm bí cảnh thì có thể nói lên điều gì chứ?

Thời gian dừng lại càng lâu, ngược lại khiến cho bản thân mất đi sự hăng hái của tuổi trẻ.

Năm đó sau khi Hắc Vũ vào công ty lỗ sâu nhỏ được mười năm, thông qua được cửa ải pháp tắc thứ mười, vội vàng dùng mấy năm sau đó để hoàn thành hai nhiệm vụ tu luyện cấp S, sau đó ông ta chọn đi đột phá lên cấp Tinh Chủ.

Thật ra với thiên phú của Hắc Vũ, nếu như thật sự dừng lại ở cấp Tinh Vực năm trăm năm, có lẽ đến cửa ải pháp tắc thứ mười chín cũng có thể vượt qua được.

Nói về Dương Thiên, nếu hắn tiếp tục nhiệm vụ tu luyện thì sau này có thể với thực lực cấp Tinh Vực vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười hai, mười ba,…

Nhưng như vậy lại chẳng có tác dụng gì lớn.

Cấp Tinh Chủ cũng vẫn có thể tu luyện được, hơn nữa người ngoài tộc đi ra ngoai, nắm giữ quyền lực rất lớn, cũng có thể có được rất nhiều tài nguyên!

Thật ra thần chủ Hư Tuyệt không biết rằng hiện tại trên người Dương Thiên có rất nhiều tinh thạch Cự Linh Thú, lúc nào cũng có thể rất nhiều điểm tích lũy. Vậy thì những phần thường từ nhiệm vụ tu luyện đối với hắn mà nói đã chẳng còn tác dụng gì. Cho nên hắn quyết định đột phá!

“Dương Thiên ngươi thật khiến cho người khác phải kinh ngạc!” Ốc Khảm Lý nhìn Dương Thiên, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Đây chính là thiên tài tuyệt thế của loài người bọn họ.

“Ngài Ốc Khảm Lý.” Dương Thiên mỉm cười nhưng lại không hề có thái độ ngạo mạn. Hắn vẫn có thể giữ vững lập trường của mình như lúc ban đầu.

Rất nhiều thiên tài phía dưới nhìn về phí Dương Thiên, trong mắt ngập tràn sự nể sợ.

“Dương Thiên nhanh đến gặp tôi!”, đột nhiên trong đầu của Dương Thiên vang lên giọng nói của thần chủ Hư Tuyệt.

“Ốc Khảm Lý tiên sinh, tôi có việc đi trước nhé.” Dương Thiên nhìn Ốc Khảm Lý cười nói.

“Ừm, việc tu luyện của ngươi quan trọng hơn.” Ốc Khảm Lý gật đầu.

Trên sân, những thiên tài này đứng dạt sang hai bên tạo thành một lối đi, mắt nhìn Dương Thiên rời khỏi.

Một phút sau khi Dương Thiên rời khỏi, trên sân xuất hiện bóng dáng của một người, chính là Côn Lạc. Nhưng cửa pháp tắc thứ mười hắn vẫn chưa vượt qua được.

“Dương Thiên, sự chênh lệch giữa ta và ngươi từ khi nào vậy lại trở nên lớn như vậy?” Trong mắt Côn Lạc hiện lên sự không cam tâm.

Ở trong cửa pháp tắc thứ mười, anh ta gần như không thể đỡ được một chiêu của người đàn ông mặc áo trắng, vậy mà Dương Thiên đã thông qua của thứ mười một!

Côn Lạc âm thầm đi trên đường, trong tay cầm một thanh kiếm dài, tâm trạng phức tạp.

Anh ta là một thiên tài tuyệt thế trong cuộc chiến của các thiên tài, dùng ưu thế tuyệt đối để bước vào bí cảnh Hỗn Độn. Thậm chí còn khiến cho rất nhiều người có sức mạnh Viên Mãn kinh ngạc.

Vừa rồi sau khi vào bí cảnh Hỗn Độn không được bao lâu, được thần chủ Nhân Diệt thu nhận làm đệ tử.

Hiện tại tốc độ tiến bộ của anh ta vẫn vô cùng kinh người, nhưng so với Dương Thiên thì vẫn còn kém hơn rất nhiều.

“Lĩnh ngộ pháp tắc hiện giờ của mình nếu muốn vượt qua cửa pháp tắc thứ mười thì phải mất thời gian gần trăm năm, còn muốn vượt qua cửa thứ mười một thì cũng phải mất ít nhất hai trăm năm. Trong lúc vô tình không để thì cách biệt giữa mình và Dương Thiên đã lớn như vậy rồi!” Côn Lạc nhìn về phía đồng hồ đeo tay, trên đó hiển thị hai nhiệm vụ tu luyện cấp S duy nhất của công ty lỗ sâu nhỏ.

Dương Thiên đã hoàn thành xong hai nhiệm vụ tu luyện cấp S, mà anh ta lại không dám chọn lựa.

Côn Lạc nắm chặt thanh kiếm trong tay, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, sau đó nhấn chọn một hạng mục, đó là nhiệm vụ tu luyện cấp S ở bí cảnh Tụ Tinh.

Côn lạc lại vì Dương Thiên mà cuối cùng cũng bắt đầu trải nghiệm nhiệm vụ cấp S này, nhưng một khi thất bại thì anh ta sẽ chết. Nhưng nếu như thành công, tốc độ tiến bộ của anh ta sẽ càng đáng kinh ngạc hơn!

……

Bóng dáng của Dương Thiên xuất hiện ở phủ của Hư Tuyệt.

“Sư đệ đến rồi à!”

“Sư đệ!”

“Dương Thiên thiếu gia!”

……

Trong phủ một đám người thấy Dương Thiên liên tục nói. Tin tức của bọn họ thật là nhanh nhạy, hiện tại đều biết Dương Thiên đã vượt qua cửa pháp thứ mười và thứ mười một.

Hoàn toàn vượt qua bọn họ.

Dương Thiên cười đáp lại từng người một.

Hắn đến trước một căn phòng trong phủ Hư Tuyệt.

“Soạt!”

Khi Dương Thiên đang bước vào, cửa phòng của thần chủ Hư Tuyệt đột nhiên mở ra.

“Vào đi.” Tiếng của thần chủ Hư Tuyệt vang lên.

Dương Thiên bước vào trong, cung kính chào: “Sư phụ.”

“Tốt lắm Dương Thiên, chỉ có bảy năm mà pháp tắc của người đã tiến bộ nhiều như vậy, chắc là đã gặp được cơ duyên rất lớn ở bí cảnh Tụ Tinh và thế giới Cự Linh phải không?” thần chủ Hư Tuyệt cười nói.

“Đệ tử may mắn nhận được một chút.” Dương Thiên không phủ nhận.

Tiến bộ của hắn mấy năm nay quả thật khá là nhanh, về điểm này không có cách nào phủ nhận được.

Thần chủ Hư Tuyệt tuy ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại thở dài.

Theo như những gì ông ta biết, Dương Thiên chắc chắn là có được rất nhiều Tụ Tinh châu và tinh thạch Cự Linh Thú, hơn nữa còn được truyền lại pháp tắc hệ hỏa ở bí cảnh Tụ Tinh. Những cơ duyên khác bọn không biết, còn Dương Thiên nhất định là đã gặp phải rất nhiều.

Trong lòng ông ta cũng rất thán phục vận may của Dương Thiên.

Có đôi lúc, vận may cũng là một loại thực lực. Thiên tài có sự may mắn, có thể liên tục có được bảo vật, gặp được cơ duyên, chỉ cần có cơ hội liền có thể nhanh chóng trở nên xuất chúng.

“Sau này ngươi có dự định gì?” thần chủ Hư Tuyệt nhìn Dương Thiên hỏi.

“Đệ tử chuẩn bị đột phá lên cấp Tinh Chủ!” Dương Thiên cung kính trả lời.

“ Ừm! Tu luyện nên đột phá thì đột phá. Tuy rằng thời gian tu luyện của ngươi ngắn, nhưng hiện tại lĩnh ngộ pháp tắc đã vô cùng sâu sắc. Hai nhiệm vụ tu luyện cấp S đã hoàn thành rồi! Những nhiệm vụ tu luyện cấp A đối với người chẳng còn chút sức hấp dẫn nào.” Thần chủ Hư Tuyệt gật đầu nói.

Ông ta cũng đồng ý với cách nghĩ của Dương Thiên.

Có một số thiên tài vì nhiệm vụ tu luyện, thông qua càng nhiều cửa ải pháp tắc, lại dừng lại ở cấp Tinh Vực gần năm trăm năm mới chịu đột phá.


Nói về Dương Thiên, nếu hắn tiếp tục nhiệm vụ tu luyện thì sau này có thể với thực lực cấp Tinh Vực vượt qua cửa ải pháp tắc thứ mười hai, mười ba,…

Nhưng như vậy lại chẳng có tác dụng gì lớn.

Cấp Tinh Chủ cũng vẫn có thể tu luyện được, hơn nữa người ngoài tộc đi ra ngoai, nắm giữ quyền lực rất lớn, cũng có thể có được rất nhiều tài nguyên!

Thật ra thần chủ Hư Tuyệt không biết rằng hiện tại trên người Dương Thiên có rất nhiều tinh thạch Cự Linh Thú, lúc nào cũng có thể rất nhiều điểm tích lũy. Vậy thì những phần thường từ nhiệm vụ tu luyện đối với hắn mà nói đã chẳng còn tác dụng gì. Cho nên hắn quyết định đột phá!