Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 266



45266.Tay Diệp Phi run rẩy, điện thoại của Mộ Thương Nam trượt khỏi tay cô. “Không phải tôi, tôi không làm như thế!” Đầu óc cô trống rỗng, giống như bị sét đánh.

Tay Mộ Thương Nam nhanh chóng bắt lấy điện thoại của anh “Nhìn thấy chứng cứ rồi còn già mồm à? Cô cảm thấy cô có thể ngụy biện được sao?” Giọng nói lạnh lùng của anh đập vào tai Diệp Phi.

Diệp Phi thẫn thờ lắc đầu “Không phải tôi, Không phải tôi” Dường như ngoài không phải tôi, cô không biết nói gì khác.

Tay Mộ Thương Nam túm lấy cổ áo Diệp Phi, kéo cô đến trước mặt anh “Vậy cô nói cho tôi biết, không phải cô, vậy người phụ nữ này là ai? Mà lúc đó cô đang làm gì?”

Ánh mắt Diệp Phi đọng lại khuôn mặt lạnh lùng của anh, đầu cô trống rỗng, cô rất muốn nhớ lại xem lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngoài nhớ ra cô và Thiên Tịnh đánh nhau, cô không nhớ ra gì nữa, lúc tỉnh lại thì nhìn thấy tất cả mọi người đều nằm dưới đất.

“Tôi không nhớ, nhưng tại sao tôi phải giết Mộ Dã? Tô vô cùng thích thằng bé?”

“Trước kia cô quyến rũ tôi không thành, không làm được thiếu phu nhân nhà họ Mộ, liền ôm hận trong lòng, để báo thù tôi! Mộ Dã chỉ là một đứa trẻ, cô cũng không buông tha cho nó!” Mộ Thương Nam tức giận hét lớn.

“Tôi không có! Tôi nói rồi tôi không có! Trước kia cũng không phải tôi quyến rũ anh, là anh quấn lấy tôi không buông! Tôi quay về chỉ để tìm lại bản đồ của nhà tôi, tìm Thiên Tịnh trả thù, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ hại Mộ Dã” Diệp Phi vội vàng đáp. Cô rất thích Mộ Dã, đứa bé này khiến cô lần đầu tiên nhìn thấy đã không thể ghét được, sau đó càng ngày càng thích nó, có những lúc cô cảm thấy, nhất định là con trai cô chết yểu, nên cô mới thích những đứa bé sấp xỉ tuổi con cô như vậy”.

Tay Mộ Thương Nam nâng mặt Diệp Phi lên, ngón tay cái lướt nhẹ lên da cô, ánh mắt sắc lạnh, nhìn người phụ nữ trước mặt giống như muốn giết người.

“Biết việc ngu xuẩn nhất mà cả đời này tôi làm là gì không? Rõ ràng biết cô luôn muốn báo thù, luôn muốn hại tôi, tôi vẫn yêu cô đến điên cuồng không còn thuốc chữa. Muốn bên cạnh cô. Thậm chí không quan tâm việc cô hại Mộ Lạc Lạc!” Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ, âm thanh không to, nhưng nó toát ra sự lạnh lùng khó che giấu, giống như gió đêm tháng chạp.

Trái tim Diệp Phi lảo đảo, chỉ có một câu lóe lên trong đầu “tôi vẫn yêu cô đến điên cuồng không còn thuốc chữa”. 5 năm không gặp, anh có vợ có con, cũng đã quên tất cả mọi thứ trong quá khứ của họ, vậy mà vẫn yêu cô đến điên cuồng không còn thuốc chữa. Nước mắt cô tràn đầy khóe mắt, môi run rẩy rất muốn nói gì đó, nhưng lại không thể tìm thấy lời mình muốn nói, cô không thể giải thích rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Liễu Họa, Thiên Tịnh, Mộ Dã bị giết; càng không thể giải thích rõ, tình cảm của cô và anh, nếu như cô nói ra điều gì, Mộ Ly sẽ không tha cho Thiên Thiên của họ.

Ánh mắt Mộ Thương Nam quyện lấy khuôn mặt nhỏ bé của cô “Vì vậy, đều là lỗi của tôi, nếu như ban đầu tôi nghe lời Thiên Tịnh bắt cô lại, thì bọn họ bây giờ sẽ rất tốt. Cô ở đây chờ tuyên án, tôi sẽ không can thiệp vào thẩm vấn, những việc cô làm, cô sẽ phải trả giá!” Anh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, bờ môi đỏ thắm của cô như thuốc phiện, khiến anh ăn một lần là nghiện, khiến anh hận đến tột cùng cũng yêu đến tột cùng. Răng anh cắn rách môi cô, giống như thú dữ đói máu, hút máu của cô.

Môi Diệp Phi đau đớn, nhưng anh cắn chặt lấy, cô muốn thoát ra cũng không thoát ra được. Nỗi đau cuộn lấy toàn thân cô, cô không còn nghi ngờ gì nữa, anh muốn ăn sống cô.

“Đau” Chỉ một từ phát ra trong khóe môi cô.

Mộ Thương Nam thả lỏng môi cô ra, đôi mắt anh đỏ lừ ngập những cảm xúc khó hiểu của anh ”Cô cũng biết đau sao? Cô một người phụ nữ độc ác! Cô không bao giờ hiểu được, lúc tôi nhìn thấy Mộ Dã hôn mê, tim tôi đau như thế nào?” Một tay anh đẩy người phụ nữ trong lòng ra, hai tay căng tay, muốn xé nát cô thành từng mảnh, nhưng lại không có cách nào giơ tay mình lên. Nắm đấm của anh thụi mạnh vào tường, anh hận tình cảm của mình dành cho Thiên Tịnh, rõ ràng biết cô hại Mộ Dạ, anh vẫn không thể ra tay với cô. Trời biết, không phải anh công bằng chính trực muốn để thẩm phán thẩm vấn, tuyên án cho Diệp Phi, mà là anh không thể ra tay với cô được.

Diệp Phi bị anh đẩy đập vào tường, suýt nữa đập nát xương cô. Nhưng cô không để ý đến nỗi đau, xông đến anh, kéo cánh tay anh “Anh nói cho tôi biết, Mộ Dã bây giờ thế nào rồi? Nói cho tôi!”

Bờ môi mỏng của Mộ Thương Nam run lên, từ phát ra từ sâu trong cổ họng anh “Cô có tư cách gì để biết tình trạng hiện giờ của nó?”

“Tôi cầu xin anh! Xin anh nói cho tôi biết! Tôi chỉ muốn biết tình trạng của thằng bé? Nó tỉnh lại chưa?” Nước mắt Diệp Phi rơi xuống, cô cũng là bác sỹ, cô biết vết thương của Mộ Dã nghiêm trọng như nào, nếu như không thể tỉnh lại, khả năng tỉnh lại của nó rất thấp.

“Cô không xứng được biết” Mộ Thương Nam hất tay cô ra, quay người đi ra khỏi phòng giam.

Chân Diệp Phi trùng xuống, quỳ sụp xuống đất, tay nắm lấy quần anh không buông “Nói cho tôi! Xin anh nói cho tôi biết! Mộ Thương Nam, tôi cầu xin anh đấy!”

Mộ Thương Nam cúi xuống nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới chân anh “Diễn kịch để tôi xem à? Nếu như cô có chút tình cảm với nó thì cô đã không làm ra việc như này”

Tay anh túm lấy cổ áo cô, kéo cô dậy “Mộ Dã bây giờ vẫn đang hôn mê không tỉnh, kết quả như này cô hài lòng chưa?” Tay anh buông ra, mặc kệ cô rơi xuống đất, nhấc chân bước ra khỏi phòng giam.

Nước mắt chưa bao giờ chảy ra lại chảy ra từ khóe mắt anh, vì con trai của mình, cũng là vì mình, chính giây phút nhìn thấy nước mắt của Diệp Phi, anh suýt nữa cho rằng cô thực sự yêu thương Mộ Dã. Nhưng video đó phải giải thích thế nào? Anh bước nhanh ra khỏi đồn cảnh sát, về bệnh viên với con trai và mẹ mình.

Diệp Phi ngã xuống đất, các dây thần kinh trong não đều đang sắp đứt ra, nghĩ đến Mộ Dã có thể sẽ nằm như thế cả đời, cô đau đến mức giống như tự mình moi tim gan mình. Cái cảm giác này, còn đau đớn hơn là không nhìn thấy Thiên Thiên! “Mộ Dã! Mộ Dã!” Răng cô cắn chặt lên môi mình, cắn vào chỗ mà anh vừa cắn rách, hoàn toàn không cảm thấy đau, nỗi đau thực sự là trái tim cô, đau đến nghẹt thở.

Mộ Thương Nam quay về bệnh viện, quay về phòng bệnh của Mộ Dã.

Sở Nhiễm chăm sóc Mộ Dã suốt, cô nhìn thấy anh quay về, liền đi đến chỗ Mộ Thương Nam.

“Anh đi đâu vậy? Em lo cho anh!” Cô nhìn ra tình trạng bây giờ của Mộ Dã đả kích lớn như nào đến Mộ Thương Nam.

“Mộ Dã như thế nào rồi?” Mộ Thương Nam bước đến bên Mộ Dã. Bờ môi nhạt nhợt của thằng bé, làm nước mắt anh tràn ra trong đáy mắt, chỉ là anh là đàn ông, anh không thể rơi lệ.

“Mộ Dã! Con có nói, con là người thừa kế nhà họ Mộ, ba chỉ làm thuê cho con, con mau tỉnh lại, con phải thừa kế nhà họ Mộ!” Lời nói của anh phát ra từ sâu trong cổ họng. Bàn tay run rẩy sờ lên trán đầy băng quấn của thằng bé.

Tay Sở Nhiễm, đặt lên và nắm lấy tay Mộ Thương Nam “Thương Nam, anh đừng lo lắng, em sẽ cố gắng hết sức, chữa khỏi cho Mộ Dã! Nên anh không thể gục ngã!”

Đáy mắt cô như một hồ nước mùa thu, lấp lánh đọng lại bóng dáng anh, không phải nói, lúc đàn ông thất bại là lúc yếu đuối nhất, là lúc cần một người phụ nữ nhất sao?

Cơ thể cô nhẹ nhàng dựa vào Mộ Thương Nam.................................