Cưỡng Hôn Vợ Yêu

Chương 294



Thủy Tinh trong lòng người đàn ông thân thể cứng ngắc, cô không dám phản kháng George, cô là vợ của George, không quản George đưa ra yêu cầu gì, cô đều cần thỏa mãn anh ta, hơn nữa, chỉ có George vui vẻ, cô mới có thể gặp được Bắc Minh Ý.

George cảm nhận thấy thân thể cứng đơ của người phụ nữ giống như khúc gỗ, môi cô cũng ngậm chặt, hoàn toàn trong trạng thái bài xích anh ta.

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Thủy Tinh, “Còn nói cam tâm tình nguyện gả cho tôi? Cô căn bản không muốn tiếp nhận tôi!”

Anh ta phát hận đẩy Thủy Tinh lên đất.

Thủy Tinh bị đẩy ngã lên đất, còn chưa đợi cô bò dậy, tay người đàn ông liền túm lấy cổ cô, làm cho cô chỉ có thể ngồi trên đất.

“Em không có không tiếp nhận anh, chỉ là em vẫn luôn không phát sinh quan hệ qua cho nên không thích ứng.” Cô giải thích.

“Không thích ứng? Với chồng mình không thích ứng, vậy cô cùng ai thích ứng?” Ánh mắt George nhìn người phụ nữ ngồi trên đất, áo cô ấy bị anh ta cởi ra rồi, từ góc nhìn của anh ta có thể nhìn thấy nơi hấp dẫn trong quần áo cô.

Toàn thân anh ta như bị lửa thiêu đốt, cổ họng khô khốc chuyển động yết hầu.

Không đợi người phụ nữ trả lời, anh ta nghiêng người nhào vào cô đè lên đất.

Toàn thân đều đang kêu gào muốn người phụ nữ này!

Anh ta yêu Thủy Tinh, từ lần đầu tiên gặp mặt anh ta đã yêu cô, vì cô làm mọi thứ, anh ta đều cam tâm tình nguyện. Chỉ là anh ta chịu không nổi, người cô yêu là người đàn ông khác.

Chẳng lẽ anh ta còn không bằng Bắc Minh Phong làm tổn thương cô sâu sắc đó?

Tay anh ta sờ lên khóa kéo của người phụ nữ, kéo khóa ra.

Thủy Tinh bị người đàn ông đè xuống, tay cô nắm thành nắm đấm, khống chế phản ứng bản năng của mình, không dám đẩy người đàn ông ra.

Vì Ý Ý, vì Ý Ý, cô không ngừng nói với bản thân, cô phải làm cho George vui vẻ, cô mới có thể gặp được Ý Ý!

Nhưng mà mọi sự phối hợp của người phụ nữ cũng không thể làm cho George hồi phục bản năng của bản thân.

Tay George nắm lấy xe lăn, chống đỡ bản thân ngồi lên xe lăn, sắc mặt anh ta xanh lét, lại 1 lần nữa trước mặt phụ nữ, anh ta sỉ nhục bản thân mình!

Tay anh ta 1 tay túm lấy tóc của Thủy Tinh, tóm cô lại, “Tôi không hứng thú với cô, cô nên biết làm như nào để người đàn ông của mình đối với cô có hứng thú chứ?”

Thủy Tinh ngồi trên đất, môi mím thành đường thẳng, cô hiểu George muốn gì, “Em, em biết.”

Vì Ý Ý, trong tâm cô lại 1 lần nữa nói với bản thân mình, nhấc tay cởi thắt lưng của người đàn ông.

Nhưng mà kết quả vượt ngoài dự liệu của George, không biết bản thân là quá hưng phấn hay quá thích Thủy Tinh, anh ta chỉ cảm thấy bản thân như đang tự đâm vào mặt mình.

Thời gian ngắn đến mức anh ta không mặt mũi nào nhìn người phụ nữ của mình.

“Cút!” Tay anh ta đẩy Thủy Tinh, xấu hổ biến thành phẫn nộ ấn chuyển động xe lăn xông ra khỏi phòng.

Thủy Tinh từ trên đất bò lên, cô ý thức được George vì sao đối với cô các kiểu không hài lòng, là thân thể George vẫn luôn chưa hồi phục, thân thể anh ta có vấn đề.

Tim cô đột nhiên hạ xuống, nếu thân thể George có vấn đề, cũng chính là nói, anh ta không thể chiếm hữu cô.

Đây dường như là kết quả tốt nhất của cô, chính là cô có thể giữ được thân mình.

Cô đứng dậy đi tới nhà vệ sinh súc miệng, có buồn nôn nữa cũng không sao, chỉ cần có thể làm George vui, cho cô gặp Bắc Minh Ý là được.

Nhưng cô súc miệng xong, lúc đi ra ngoài phòng tìm George phát hiện George ở trong phòng khách gọi điện thoại, âm thanh của anh ta rất nhỏ, cô nghe không rõ lắm, có điều từ trong lời nói từng chữ rời rạc, cô đại khái có thể đoán ra anh ta đang cùng bác sĩ tư vấn tình hình thân thể của anh ta.

Cô ở bên ngoài đợi George ngắt điện thoại mới đi vào phòng khách.

“George, vừa nãy là do em không tốt, anh tha thứ cho em.” Cô chủ động nhận sai.

Không biết bác sĩ nói gì với George, sắc mặt của George có chút thoải mái, “Sao lại là em sai, anh vừa nãy hỏi bác sĩ 1 chút, ông ấy nói tình trạng của anh đã có chuyển biến tốt, mặc dù thời gian có chút ngắn, sau này sẽ dần dần tốt lên.”

“Tốt quá rồi. Cái đó cái gì, em có thể đi thăm Ý Ý không? Từ khi nó đến, em vẫn chưa gặp qua nó, nó mới là 1 đứa trẻ, em sợ nó sẽ sợ hãi. Đúng rồi, buổi tối anh đừng ngủ phòng của khách, về phòng ngủ chính ngủ đi, em muốn chăm sóc anh.” Thủy Tinh đưa ra điều kiện của mình.

George gật đầu, “Ừ, anh bảo người làm đưa em đi gặp Bắc Minh Ý.”

Anh ta từ trong túi lôi ra 1 chiếc chìa khóa, đưa cho người làm.

Tim Thủy Tinh đập mạnh, xem ra cô bảo George ngủ phòng ngủ chính, George rất vui.

“Được, em chỉ thăm 1 lát, sẽ không mất nhiều thời gian.”

“Không sao, em nói chuyện nhiều hơn cũng được. Thủy Tinh, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, thì anh sẽ thương em.” George nói.

Anh ta hỏi qua bác sĩ, tình trạng của anh ta không ảnh hưởng tới sinh con, mặc dù không thể sống cuộc sống vợ chồng bình thường, nhưng con cái vẫn có thể có.

Anh ta chỉ cần có thể cùng Thủy Tinh sinh 1 đứa con, để Thủy Tinh trở thành 1 người mẹ, thì Thủy Tinh sẽ không rời khỏi anh ta.

Nhìn Thủy Tinh đi ra ngoài đại sảnh, cầm điện thoại dặn dò bảo tiêu của mình, mua về cho anh ta ống tiêm.

Thủy Tinh đi theo người làm lên gác lửng của tầng bên tòa lâu đài, tim cô co thắt chặt, dùng não nhớ con đường mình đi qua, tòa lâu đài to lớn, cô chỉ sợ mình cô đến sẽ tìm không đúng đường.

Người làm đi tới trước cửa gác lửng, lấy ra chìa khóa George đưa cô ta, mở cửa ra.

Ánh mắt Thủy Tinh nhìn chằm chằm lên chiếc chìa khóa màu đồng cổ, giống như đem chiếc chìa khóa khắc vào trong mắt mình vậy.

“Bảo Bảo! Dì đến rồi!” Trong phòng truyền ra âm thanh non nớt của đứa trẻ.

Thủy Tinh vội vàng chạy vào trong phòng, trong phòng quả thật là không đặt nổi chân xuống, có thể nhìn ra vốn dĩ bày trong phòng những đồ vật gia đình gì đó đều bị Bắc Minh Ý phá nát rồi.

“Con đang nhìn cái gì?” Thủy Tinh đưa tay ôm đứa trẻ vào lòng chỉ sợ Bắc Minh Ý lại tái phát bệnh tự kỷ.

Bắc Minh Ý dẩu cái miệng nhỏ nói, “Con đang tìm mật đạo, đáng chết, không tìm thấy.”

Thủy Tinh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, “George muốn nhốt con, làm sao cho con ở phòng có mật đạo được?”

Tay cô sờ đầu đứa trẻ, hôn rồi lại hôn, không nỡ buông tay.

“Bảo Bảo, trên cánh ta dì sao lại có vết máu? Là George bắt nạt dì sao?” Tay nhỏ của Bắc Minh Ý sờ cánh tay của Thủy Tinh.

Khóe miệng Thủy Tinh kéo khổ 1 cái, trên cánh tay và cơ thể cô không những có vết máu, còn có vết bầm tím, đều là George muốn cô mà muốn không được, đánh cô lưu lại.

“Dì không sao, con đừng lo lắng dì, dì rất nhớ con.” Cô nói ôm chặt đứa bé trong lòng, đầu dán lên tai Bắc Minh Ý, nhẹ nhàng nói mấy từ, “Buổi tối đợi dì.”

Sau đó cô buông cánh tay, dặn dò Bắc Minh Ý ăn cơm tử tế, liền cùng người làm đi tới cửa phòng.

Cô không dám lưu lại quá lâu chỉ sợ George tức giận, cô về đến phòng ngủ của mình, George đã sai người làm mang hết đồ của anh ta dọn đến đây rồi.

Cô cong khóe môi hiện lên nụ cười cứng ngắc, đi tới phía George, “Em matxa cho anh nhé, matxa có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, giúp ngủ sâu.”

Tay cô sờ đầu George, matxa cho người đàn ông, từ đầu 1 chút 1 chút matxa đến cổ, đến lưng.

George nhắm mắt thoải mái hưởng thụ phục vụ của người phụ nữ nhỏ, trên giá đầu giường đặt ống tiêm, hôm nay anh ta muốn bắt đầu cùng Thủy Tinh vận động tạo người.