Cầm viên Trắc Thí Thạch trong tay, Tử Phong bỗng ngớ người ra, hắn biết cách sử dụng nó, nhưng không biết cách đánh giá kết quả ra sao.
“Nè Tiểu Linh, biết cách dùng Trắc Thí Thạch không?” Tử Phong hỏi.
“Biết chứ, đơn giản mà, truyền linh lực vào là được.”
“Không, ý ta là sau khi có kết quả rồi thì làm thế nào để biết được linh căn của mình ý?”
“Èo, cái này còn đơn giản hơn nữa……..Tiểu Linh không biết, he he he…”
Nghe tiếng Tiểu Linh đang cười trong đầu mình, Tử Phong thiếu chút nữa thổ huyết, không biết thì cứ nói đại đi, lại còn ra vẻ hiểu biết. Cùng đường, hắn đành phải hỏi tên nhân viên vừa hướng dẫn mình:
“Ngươi có biết sử dụng Trắc Thí Thạch, đúng hơn là biết cách giám định kết quả không?”
Tên nhân viên ngẩn người ra, sau đó cười cười nói: “Quý khách định sử dụng nó cho chính mình đúng không ạ?”
Thấy Tử Phong gật đầu xác nhận, tên nhân viên liền dẫn hắn lên lầu hai của Vạn Bảo Lâu. Vừa đặt chân lên tầng hai, hắn bỗng nhiên có xúc động muốn đem cái Vạn Bảo Lâu này đốt trụi, bởi vì trước mắt hắn là một gian phòng lớn, biển đề mấy chữ “Giám định linh căn”. Ta kháo, làm hại lão tử tốn mất 1 vạn kim tệ, mặc dù số tiền đó đối với hắn cũng không là gì to tát, nhưng mà nghĩ đến việc mình đem 1 vạn kim tệ vứt đi vô ích, hắn cũng thấy bực mình. Cơ mà nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ hắn cũng không định đốt trụi Vạn Bảo Lâu thật, hắn hơi có chút ngu nhưng không điên à nhầm hắn hơi có chút điên nhưng không ngu, chả cần cao thủ của Vạn Bảo Lâu ra tay, chỉ cần hai tên canh cửa dưới nhà búng một cái cũng đủ cho hắn xuyên việt thêm lần nữa rồi.
Cố nén tâm tình bất hảo của mình, Tử Phong đẩy cửa gian phòng đi vào.
“Kính chào quý khách, ta có thể giúp gì?” nghe thấy tiếng cửa mở, một giọng nói khàn khàn vang lên.
Tử Phong đưa mắt tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó, chỉ thấy một lão già tóc bạc trắng, hai mắt nhắm nghiền đang ngồi gần cửa sổ, tay cầm tẩu thuốc nhưng không châm lửa. Nhìn lão già gần đất xa trời trước mắt, Tử Phong cũng không dám lỗ mãng, hắn thừa hiểu mấy người già cỗi trông như sắp chết trước mặt mới là nhân vật nguy hiểm, bằng không một mình lão ta đã không chiếm lấy một gian phòng cực lớn ở trên lầu hai Vạn Bảo Lâu.
Khẽ khàng đóng cửa lại, Tử Phong bước vào, cất giọng nói: “Ta cần giám định linh căn.”
Lão già giương đôi mắt có phần mờ đ-c lên nhìn hắn, sau đó nhàn nhạt ồ một tiếng: “Mời vào mời vào, lâu lắm rồi mới có người tới đây giám định linh căn đó, không biết tiểu hữu đã biết đến phí tổn kiểm tra linh căn ở Vạn Bảo Lâu chưa?”
Tử Phong nhướn mày, nghi hoặc nói: “Phí tổn?”
“Phải đó, là phí tổn, chẳng lẽ cậu nghĩ cứ đến đây giám định miễn phí à, phải trả phí chứ, 5000 kim tệ một lần, đương nhiên nếu cậu có mang theo Trắc Thí Thạch thì sẽ được giảm giá, chỉ còn một nửa mà thôi, không tệ chứ hả.” lão giả vừa nói, vừa chậm chạp đi tới chiếc bàn kê giữa nhà rồi ngồi xuống
Tử Phong thầm thở phào một cái, tưởng gì chứ chỉ là một chút lệ phí, hắn không quan tâm lắm, thế mà nói như là phí tổn cao ngất ngưởng không bằng ấy, làm hắn một trận lo sợ không đâu. Nếu để cho người khác biết những gì hắn vừa nghĩ, khẳng định hắn sẽ bị nước bọt của thiên hạ dìm chết đuối, ngươi nghĩ 5000 kim tệ ít lắm đấy à, “một chút lệ phí” cái rắm, phải biết dong binh đoàn của Ôn Vân Sơn mạo hiểm mạng sống vượt qua Lam Linh sơn mạch cũng chỉ nhận được hơn một ngàn kim tệ, chỉ có kiểu đại gia như Tử Phong mới không thèm quan tâm tới số tiền như vậy thôi,
Lấy Trắc Thí Thạch từ trong không gian giới chỉ ra, Tử Phong cầm lấy đưa cho lão giả, miệng nói: “Phiền tiền bối giám định linh căn cho ta.”
Lão giả đón lấy viên đá, thò tay ra túm lấy cổ tay Tử Phong, áp lòng bàn tay của hắn vào Trắc Thí Thạch: “Tiểu hữu chắc hẳn cũng đã trở thành võ giả sở hữu linh lực rồi chứ, nào, giờ thì truyền linh lực vào đây, lão hủ sẽ thực hiện giám định cho cậu.”
Nghe theo lời của lão giả, Tử Phong vận chuyển linh lực, truyền vào Trắc Thí Thạch, chỉ thấy Trắc Thí Thạch vốn đang có màu trắng tinh trong suốt lấp lánh giống như kim cương, chỉ trong phút chốc đã trở nên vẩn đ-c, những vệt vẩn đ-c màu đen nhanh chóng lan tỏa ra, hoàn toàn nhuộm đen viên Trắc Thí Thạch thành một màu đen tuyền, không chỉ thế, khói đen bắt đầu bốc lên từ viên Trắc Thí Thạch giống như có thứ gì đó đang cháy.
Lão giả giật lấy viên Trắc Thí Thạch từ trong tay Tử Phong, sau khi xem xét một chút, nhìn Tử Phong rồi nói: “Tiểu hữu sở hữu một loại linh căn duy nhất, đó là Cực phẩm Ám linh căn, là một trong bốn loại dị linh căn, vì linh căn của quý khách là cực phẩm, nếu tu luyện công pháp hay vũ kĩ ám thuộc tính sẽ có uy lực lớn hơn bình thường, Vạn Bảo lâu chúng ta có bán công pháp và vũ kĩ Ám thuộc tính, tiểu hữu có muốn xem qua?”
Đã nghe được câu trả lời mà mình cần, Tử Phong lắc đầu từ chối, trả lệ phí sau đó quay đầu bỏ đi ngay lập tức. Đợi Tử Phong bỏ đi, lão giả lúc này mới cầm lấy viên Trắc Thí Thạch đưa lên trước mắt xem xét, miệng lẩm bẩm: “Đây là Trắc Thí Thạch không sai, sau khi sử dụng sao lại không trở về dạng bình thường vậy, phải chăng là do linh căn cực phẩm? Hừm, thật kì lạ!” Chỉ thấy viên Trắc Thí Thạch vốn có dạng tinh thể giống kim cương lúc này đã chuyển hoàn toàn thành màu đen, bề mặt nhẵn nhụi ban đầu nay đã trở nên sần sùi, có dấu vết ăn mòn.
Thử đưa linh lực vào trong viên đá nhưng không có phản ứng gì xảy ra, lão giả không khỏi trầm ngâm, một lúc lâu sau mới mở miệng ra nói: “Tra kĩ tư liệu của hắn cho ta!”
Căn phòng vốn không có người bỗng vang lên một tiếng “Tuân lệnh!” sau đó lại trở nên yên tĩnh, lão giả vẫn mân mê viên đá, mắt nhìn về hướng Tử Phong bỏ đi, con mắt mờ đ-c bỗng lóe lên tinh quang.
Tử Phong đi ra khỏi Vạn Bảo Lâu, không hề hay biết mình lại một lần nữa lọt vào tầm ngắm, kiếm một nhà trọ khá sang trọng, hắn thuê một phòng, sau khi bỏ hết đống linh kiện phụ tùng trên người hay còn được biết đến với những cái tên như “Áo choàng hắc ám”, “Mặt nạ quỷ vương”. Nghĩ đến mấy cái tên đậm chất phim ảnh này, Tử Phong không khỏi ngán ngẩm, rốt cuộc hắn hay Tiểu Linh mới là người thích đọc truyện giả tưởng vậy, mấy cái tên như vậy mà cũng nghĩ ra được, thậm chí đến lớp băng vải hắn dùng để che đi cánh tay trái cũng được đặt tên thành “Dải băng phong ấn”, khiến Tử Phong chết lặng mất một lúc khi lần đầu nghe thấy.
“Giờ thì, đã biết linh căn của ta là Ám linh căn, loại đan dược nào phù hợp với ta?” Tử Phong hỏi.
“Hmmm, thiệt tình, chủ nhân thật sự quá xui xẻo, chín loại linh căn mà lại trúng phải Ám linh căn, thế này thì biết làm sao. Ám linh căn có đan dược hữu dụng, nhưng thực sự thì chủ nhân hiện giờ không dùng được, dược lực mạnh mẽ của nó sẽ khiến chủ nhân bạo thể mà chết, ta không rõ liệu kĩ năng Tái sinh siêu tốc có giữ mạng cho chủ nhân được hay không, nhưng tốt nhất là không nên thử.” Tiểu Linh trầm ngâm một lúc sau đó mới trả lời, giọng nói không dấu nổi vẻ thất vọng.
Tử Phong cũng thất vọng không kém, hắn cứ nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn chứ, chung quy lại tất cả cũng chỉ vì tu vi hiện tại của hắn chưa đủ, thế mới khó chứ. Thấy Tử Phong thất vọng não nề, Tiểu Linh liền an ủi: “Thôi nào chủ nhân, đừng ủ dột vậy chứ, không tăng tu vi cấp tốc thì đành từ từ vậy, chúng ta đến Thiên Ưng thành rồi, cùng lắm ngài nhận mấy chục nhiệm vụ ám sát, đảm bảo lên level vù vù cho coi, không thì làm nhiệm vụ cưỡng chế của hệ thống giao cho cũng được.”
“Nhiệm vụ cưỡng chế? Ta cũng muốn lắm chứ, nhưng mãi có thấy hệ thống ban bố mấy cái nhiệm vụ đó đâu, không có hệ thống đưa ra thì nhiệm vụ đâu mà làm chứ.” Tử Phong uể oải nói.
“Đó là bởi vì chủ nhân ngài quá ít tiếp xúc với xã hội đó, hầu hết thời gian ngài chỉ có điên cuồng làm nhiệm vụ, rồi thì bồi tiếp tiểu nha đầu Thủy Lan kia, gần như không tiếp xúc với người ngoài, nhiệm vụ cưỡng chế của hệ thống hầu hết đều liên quan tới những người xung quanh ngài cả, chẳng phải mấy nhiệm vụ lúc trước xoay quanh Diệp gia là như vậy sao? Hệ thống không thể tạo ra nhiệm vụ kiểu đó nếu như ngài còn chả có người nào liên quan tới mình cả.”
Nghe Tiểu Linh phân tích, Tử Phong không khỏi trầm ngâm, Tiểu Linh nói đúng, hắn đã quá tách biệt với xã hội này rồi, mặc dù cái đấy là do bản tính của hắn, nhưng có lẽ đã đến lúc thay đổi rồi, đúng, phải thay đổi, tất cả vì tăng lên thực lực. Đúng lúc hắn hạ quyết tâm thì nghe thấy Tiểu Linh bật thốt lên một tiếng: “A đúng rồi!”
Nghi hoặc, hắn liền hỏi: “Sao vậy?”
“Có một cách nữa để chủ nhân tăng cường tu vi, đó là sử dụng máu của yêu thú, nhất là yêu thú có huyết mạch cao cấp, tỉ như tiểu hồ ly kia kìa, chẳng phải nó có huyết mạch của Cửu Vĩ Yêu Hồ sao?” Tiểu Linh hưng phấn nói.
Yêu thú toàn thân là bảo, máu huyết của nó cũng vậy, tinh huyết yêu thú mang theo năng lượng lớn hơn rất nhiều so với thịt của chúng, tinh huyết của một số loại yêu thú có huyết mạch cao giai, ví dụ như……….long tộc chẳng hạn, ẩn chứa năng lượng cực kì lớn, có thể trực tiếp khiến võ giả tiến giai hoặc có thể làm nguyên liệu luyện chế đan dược.
Tử Phong khẽ lẩm bẩm: “Dùng tinh huyết yêu thú có huyết mạch cao giai để tăng tu vi ư?”, hắn không tự chủ được mà nhìn về phía tiểu hồ ly, cánh tay trái lúc này đã được hắn bỏ đi lớp băng vải cho dễ chịu vươn ra, năm ngón tay bọc một lớp giáp cốt giống như năm cái móng vuốt hướng về tiểu hồ ly, ánh mắt lóe lên chút sát ý. Tiểu bạch hồ giống như linh tính được cái gì đó, bắt gặp ánh mắt của Tử Phong chiếu tới liền lùi về sau, muốn tránh thoát khỏi bàn tay hắn.
Tuy nhiên, với cơ thể bị thương của nó thì làm sao có thể trốn thoát được cơ chứ, bàn tay Tử Phong ngay lập tức túm lấy tiểu hồ ly, nhấc nó lên, sau đó………..đem nó ôm vào ngực vuốt ve. Tử Phong nhìn cục bông trắng muốt trong ngực đang giương đôi mắt đen láy nhìn hắn, khẽ thở dài: “Tinh huyết yêu thú cái gì chứ, phải kiếm cách khác thôi.”