“Ồ, chuyện này cũng chẳng có gì to tát, anh hỏi thì tôi nói cho anh biết. Các anh đều là bạn cũ của Tần Thế Vỹ, chắc cũng biết anh ấy biết võ công nhỉ?”
Chu Hưng Văn cũng chẳng giấu giếm gì, nói: “Là thế này, hôm qua ông nội tôi đang tập võ ở công viên, vừa hay gặp Tân Thế Vỹ, ông nội tôi rất có thiện cảm với anh ấy, con cháu như: chúng tôi đương nhiên phải lễ phép với anh Tần rồi”.
Nói xong, anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng. “Tần Thế Vỹ còn biết cả võ công ư?”
Khang Liệt buồn bực nói, đồng thời liếc nhìn Phương Nhan.
“Rõ ràng ba năm trước anh ta không hề biết võ, chẳng lẽ là học trong ba năm nay sao?”
Phương Nhan cũng bực tức, lát sau lại nói thêm: “Có điều, ông nội của Chu Hưng Văn vì chuyện này mà có thiện cảm với anh ta, vậy thì cũng chẳng có gì to tát, tôi đoán họ cũng chỉ có hứng thú vài ba phút thôi, sau khi hết hứng thú, cậu chủ Chu và cô Chu chắc chăn sẽ không đếm xỉa đến Tân Thế Vỹ nữa”.
Nghe vậy, Lưu Khoa gật đầu tán đồng: “Đúng vậy!Theo tôi được biết, cậu chủ Chu có lai lịch cực kỳ thâm sâu, anh ta đến từ thành phố Kim Lăng, ông nội của anh ta càng là một nhân vật tầm cỡ, những nhân vật như vậy sẽ không để tâm quá nhiều đến hạng người bình thường như Tân Thế Vỹ đâu”.
Nghe Phương Nhan và Lưu Khoa phân tích, mấy người bạn học thở phào nhẹ nhõm. Họ đều lo lảng Tân Thế Vỹ sẽ đột nhiên trở thành nhân vật lợi hại.
Lúc này, Tân Thế Vỹ và Khổng Nhã Thư đã đến phòng VỊP Thiên Tự Hiệu cùng với hai người Chu Đồng. Vốn dĩ Khổng Nhã Thư định về luôn nhưng sau đó lại muốn ở bên cạnh Tân Thế Vỹ thêm một lát nữa.
So với phòng Địa Tự Hiệu, phòng Thiên Tự Hiệu có vẻ rộng rãi hơn. Bên trong, ngoài khách hàng còn có hai nhân viên phục vụ và đầy đủ tất cả các dịch vụ.
Có bốn người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng. Thấy Chu Hưng Văn và Chu Đồng đi cùng hai người lạ mặt, bốn người đều thấy kì lạ.
“Hưng Văn, hai người này là ai?”
Một người đàn ông trong số đó có vẻ ngoài giống Chu Hưng Văn nghỉ ngờ hỏi: “Chú hai và ba ông chủ, để cháu giới thiệu với mọi người, đây là bạn của cháu, tên là Tân Thế Vỹ, vừa nãy bọn cháu gặp nhau ở khách sạn, nên mời đến ăn cùng, cô gái bên cạnh là bạn học của Tần Thế Vỹ”.
Chu Hưng Văn gật đầu ra hiệu cho hai người Tân Thế Vỹ ngồi xuống, lại giới thiệu một lượt bốn người đang ngồi ở đó cho Tân Thế Vỹ.
Chú hai của Chu Hưng Văn tên Chu Dần, chủ tịch tập đoàn Khải Ẩn. Ba người còn lại, lần lượt là Lý Kim Thủy của dược phẩm Bạch Vân, Trần Văn Bân của dược phẩm Vạn Thái và Chung Nguyên của dược phẩm Hòa Khang. Có thể nói, bốn người này được coi là một nửa bầu trời của ngành dược phẩm thành phố Giang Hải.
“Tân Thế Vỹ, không biết cậu đang làm công việc gì?”
Lúc này, Lý Kim Thủy đầu hói hỏi Tân Thế Vỹ, những người khác cũng nhìn về phía anh.
Tân Thế Vỹ trả lời: “Mấy năm nay tôi đều ở bên ngoài, hôm qua mới quay về Giang Hải, trước mắt vẫn chưa tìm được việc làm”.
“Tìm việc làm?”
Lý Kim Thủy sửng sốt, nhìn chăm chăm Tân Thế Vỹ, đột nhiên mất hứng thú. Ánh mắt của Trần Văn Bân và Chung Nguyên nhìn Tần Thế Vỹ cũng trở nên khinh thường, đương nhiên cũng không thể hiện rõ ra bên ngoài. Ngược lại, Chu Dân lại bảo Chu Hưng Văn phải đối xử thật tốt với Tân Thế Vỹ.
“Anh Tần, anh đừng để ý, bọn họ đều là dân kinh doanh, không hiểu biết nhiều về võ thuật. Cho nên tôi và anh trai tôi cũng lười nói cho bọn họ biết chuyện của anh”, Chu Đồng nói nhỏ với Tân Thế Vỹ: “Sau khi bữa ăn này kết thúc, tôi sẽ sắp xếp một bữa khác để chiêu đãi một mình anh”.
“Không sao, tôi hiểu”.
Tân thế Vỹ gật gật đầu, không hề tức giận. Anh chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông tên Trần Văn Bân. Bởi vì anh phát hiện sắc mặt đối phương có gì đó không đúng lắm.
“Ông Trần, sao ông lại đặt ly xuống rồi? Không phải đã nói hôm nay khó khăn lắm mới tụ họp được, phải uống thêm vài ly cho đã sao?”, Chung Nguyên nhìn Trân Văn Bân nói.
“Haiz, đã mấy tháng nay tôi không uống rượu rồi, lúc nấy vừa uống một ly, giờ cần chút thời gian để tiêu hóa”, Trần Văn Bân nói.
“Ông Trần, mấy người chúng ta đều là bạn lâu năm, ông hãy khai thật đi, có phải ông mắc bệnh gì rồi không?”, Lý Kim Thủy nhìn chăm chằm ông ta rồi nói. “Nếu là bệnh cũ tái phát, thì ông đừng uống nữa, tôi nghĩ chủ tịch Chu cũng không trách ông đâu”.
“Bệnh cũ? Bệnh cũ gì thế?” Chu Dần tò mò hỏi. “Viêm túi mật!”
Lý Kim Thủy cười gượng: “Lần khám sức khỏe năm ngoái, ông Trần phát hiện bị viêm túi mật. Kể từ đó ông ấy đã bỏ rượu vì mỗi lần uống rượu vào, bệnh viêm túi mật lại tái phát, đau đến mức chết đi sống lại. Nếu không phải vì chủ tịch Chu là chủ của bữa tiệc hôm nay thì có đánh chết ông ấy cũng không uống đâu”.
“Thì ra là như vậy, thế đừng uống rượu nữa, uống nước ngọt đi”, Chu Dần nói.
“Chủ tịch Chu, xin lỗi nhé!”
Trần Văn Bân nói xin lỗi.
“Có gì mà phải xin lỗi chứ? Có điều tôi cũng biết một chút về bệnh viêm túi mật, vừa nãy ông đã uống rượu, buổi tối bệnh sẽ tái phát, rất đau đúng không?”
Chu Dân lo lắng hỏi.
“Đúng là rất đau, nhưng bây giờ vẫn ổn. Bệnh viêm túi mật thường sẽ đau tái phát vào ban đêm”.
Trần Văn Bân cười khổ.
“Ha ha, ông Trần bây giờ chắc chẳn đang cảm thấy lo lắng rồi. Năm ngoái tôi đã tận mắt thấy ông ấy bởi vì uống rượu mà đau đến mức kêu cha gọi mẹ, cũng vì thế mà ông ấy mới quyết định cai rượu”.
Lý Kim Thủy cười trên nỗi đau của người khác.
“Nguyên nhân khiến sếp Trần mắc bệnh này là do có sỏi mật đúng không?”
Chu Đồng nhìn Trần Văn Bân hỏi.
“Ừ, đúng là như thết”
“Vậy sao sếp Trần không phẫu thuật bỏ sỏi mật đi?”
“Cô Chu, cô không biết đó thôi, hầu hết tất cả các bệnh viện đều không đồng ý phẫu thuật lấy sỏi để bảo toàn túi mật. Vậy nên khả năng tái phát là trên năm mươi đến sáu mươi phần trăm".
Trần Văn Bân cười khổ giải thích.
“Ồ, không phải là do ông sợ làm phẫu thuật sao?”
Lý Kim Thủy cố ý kinh thường nói.
¡ cứ như ông không sợ vậy?”, Trần Văn Bân bĩu môi nói: “Nếu ông không sợ, sao không đến bệnh viện thẩm mĩ của vợ mình để cấy tóc đi?”
Lý Kim Thủy đỏ mặt, đáp: “Đó là bởi vì tôi biết, cấy tóc chỉ mang lại hiệu quả hai đến ba năm thôi. Sau hai đến ba năm lại hói như cũ, chẳng có gì hay để cấy cả”.
Chu Đồng lại hỏi tiếp: “Sếp Trần, Đông y chúng ta không có cách nào lấy sỏi ra sao?”
Trần Văn Bân thở dài: “Nếu là các loại sỏi khác thì uống thuốc có thể khỏi, nhưng sỏi mật thực sự rất khó để lấy ra. Nói thật với mọi người, một năm qua tôi uống rất nhiều thuốc, đều là phương thuốc do những ông bác sĩ Đông y kê cho, nhưng gần như vô dụng”.
Nói đến đây, ông ta vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: “Phục vụ, làm phiền rót cho tôi một ly nước ấm, cảm ơn!”
Lý Kim Thủy liếc nhìn ông ta, lo lắng hỏi: “Ông Trần, không phải đã bắt đầu đau rồi đó chứ?”
“Hơi đau, nhưng không phải vấn đề gì lớn, vừa nãy không phải tôi đã nói rồi sao, bệnh viêm túi mật nửa đêm mới đau, ngủ rồi cũng có thể đau đến mức tỉnh giấc”.
Trần Văn Bân uống một ngụm nước do phục vụ rót, nói: “Nếu thực sự không được, tôi sẽ cắn răng cắt bỏ túi mật. Sức. khỏe của tôi rất tốt, cắt bỏ túi mật có lẽ sẽ không làm ảnh hưởng đến việc tiêu hóa đâu”.
“Ai nói sức khỏe của ông vẫn còn tốt vậy? Ông cắt bỏ túi mật, sau này đường tiêu hóa nhất định sẽ xảy ra chuyện”.
Trần Văn Bân vừa nói xong, Tân Thế Vỹ nhẹ nhàng nói: “Nếu như ông đồng ý, tôi có thể thử giúp ông lấy sỏi trong túi mật ra”.