“Sư đệ, mau lại đây nếm thử Đại Hồng Bào cực phẩm do sư huynh cất chứa nhiều năm.”
Khổng Hữu Vĩ tự mình rót một cốc trà cho Diệp Lâm. “Bình thường sư huynh không nỡ lấy ra uống đâu.” Mùi trà tỏa ra khắp phòng khiến người ta phải say mê.
Diệp Lâm nhấp một ngụm trà, trà giống như rượu tiên, thấm vào tận ruột gan.
“Cảm ơn sư huynh.”
Khổng Hữu Vĩ cười nói: “Anh em nhà mình thôi, nói cảm ơn cái gì?”
“À, phải Diệp Lâm buông cốc trà, lấy một khối ngọc bích ra: “Tôi đã chọn một khối ngọc tốt trong số bảo vật mà Cao Câu Ly tặng cho mình, rồi tự mình luyện thành pháp khí.”
“Mang theo người có thể xu cát tị hung, an thần hộ mệnh.” “Mong rằng sư huynh vui lòng nhận lấy món quà này.”
Thấy khối ngọc là pháp khí do chính Diệp Lâm luyện chế, Khổng Hữu Vĩ liền biết khối ngọc rất đặc biệt, vội vàng nhận lấy rồi đeo lên người.
“Làm phiền sư đệ, đồ vật do sư đệ đưa chắc chắn đều là bảo vật vô giá.”
“Sau lần ăn viên đan dược của sư đệ, tôi cảm thấy mình như trẻ hơn mười tuổi, cả người tràn đầy sức lực. Nếu không phải bà bạn già nhà tôi lớn tuổi rồi, thì tôi cảm thấy mình còn có thể sinh thêm vài đứa nữa.”
Khổng Hữu Vi sáu mươi tuổi, lại có loại phấn khích càng già càng dẻo dai.
Khổng Hữu Vi cũng cười nói: “Mượn lời chúc phúc của sư đệ.”
Hai người trò chuyện một lát, dần nói đến đề tài Sở Trấn yêu nổi tiếng dạo này.
“May mà có sư đệ...” Khổng Hữu Vĩ rất là khâm phục: “Sư đệ vừa nhậm chức sở trưởng Sở Trấn yêu là có thể khiến cho cái tên Sở Trấn yêu nhanh chóng lan truyền, nổi khắp thiên hạ.”
“Hiện nay, Sở Trấn yêu nổi tiếng vượt qua cả tam ti, nghe nói cơ quan mà người dân nghĩ tới đầu tiên khi muốn báo án chính là Sở Trấn yêu, bởi vì Sở Trấn yêu phá án cực kì nhanh chóng.”
Diệp Lâm cười khiêm tốn: “Đều là công lao của đám cấp dưới.”
Nói cho cùng, Diệp Lâm chỉ thật sự tham gia vụ án mất tích liên hoàn, còn các vụ án lớn nhỏ khác đều giao cho đám người Kim Lũ Y toàn quyền xử lý.
Diệp Lâm cũng không ngờ rằng hiệu suất làm việc của bọn họ rất cao, dẫn tới phá án nhanh chóng.
Lại thêm truyền thông quạt gió thêm củi, trong lúc vô tình anh đã được gắn mác thần thám, tính kể Sở Trấn yêu cũng theo đó mà nổi tiếng, vượt qua cả tam tỉ.
'Thấy Diệp Lâm không kể công không kiêu ngạo, Khổng Hữu Vi càng thêm yêu thích Diệp Lâm, dặn dò: “Triều đình rất coi trọng chức vị sở trưởng của Sở Trấn yêu, nếu không cũng sẽ không tăng hai cấp tính từ ngũ phẩm, phá cách để sư đê lên tới tam phẩm.”
“Sư đệ vừa giỏi vừa có năng lực, nhất định phải làm cho tốt, rất có thể sau này sẽ phong hầu bái tướng.”
Dứt lời, Khổng Hữu Vi thở ra một hơi, cảm thán: “Sư huynh già rồi, sáu mươi tuổi rồi, sang năm có lẽ phải cáo lão hồi hương, từ nay về sau trong triều không còn người nhà họ Khổng nữa...”
Tuy rằng Khổng Hữu Vi là bộ trưởng, nhưng lại không có con trai, đứa con gái gả tốt nhất cũng chỉ là phu nhân tri phủ.
Có mỗi đứa con gái út là từng gả cho phó bộ trưởng, kết quả là thằng nhãi kia tham ô dẫn tới bị xét nhà. Nếu không phải là Khổng Hữu Vi ra mặt cứu con gái út và đứa cháu gái vừa mới chào đời thì hai mẹ con phải bị tội lây, tống cổ tới biên cương rồi.
Đứa cháu gái kia chính là Khổng Mộng Kỳ, bởi vì cha ruột là tội phạm cho nên theo họ mẹ là họ Khổng.
Hiện giờ, Khổng Hữu Vi già rồi, định đặt hết mọi hi vọng lên người cháu gái mình.
“Sư đệ...” Khổng Hữu Vi đột nhiên đảo giọng, nghiêm mặt nói: “Sư huynh có chuyện muốn nhờ.”
“Sư huynh cứ nói đi.” Diệp Lâm nói: “Chỉ cần tôi có thể làm là sẽ làm.”
“Sư đệ nhất định có thể làm được.” Khổng Hữu Vi ấp ủ cảm xúc, nói: “Làm cháu trai của sư huynh đi!”
“Cái gì?” Diệp Lâm sửng sốt, không hiểu sư huynh có ý gì? Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
*À không phải...” Khổng Hữu Vi kích động dẫn đến biểu đạt sai: “Ý của sư huynh là làm cháu rể của sư huynh đi.”
“Sư huynh có một đứa cháu gái mới du học nước ngoài về, ngoại hình xinh đẹp, tuổi tác tương đương sư đệ. Sư huynh cảm thấy hai người trai tài gái sắc, rất xứng đôi với nhau.”
“Thế nào? Có muốn thử hay không? Hai nhà chúng ta thân càng thêm thân?”
Khổng Hữu Vĩ định thử xem thái độ của Diệp Lâm trước, sau đó mới tùy theo hoàn cảnh mà mai mối cho hai người.
Diệp Lâm tuổi trẻ tài cao, không có bất cứ người nào trong đám bạn cùng lứa tuổi có thể đuổi theo kịp, ngoài ra còn được lão thái sư yêu mến, tất nhiên là năng lực hơn người.
Hiện giờ mình già rồi, cần phải nhanh chóng tìm một chỗ dựa mới cho nhà họ Khổng, đồng thời tìm một người xứng đôi với đứa cháu gái mà mình yêu thương nhất.
Khổng Hữu Vi cảm thấy Diệp Lâm rất thích hợp, tiền đồ tương lai của Diệp Lâm là không thể đánh giá được.
“À thì...” Diệp Lâm không ngờ Khổng Hữu Vi cũng giống như đa số người già là thích nhọc lòng chuyện hôn nhân của con cháu.
Lúc anh không biết nên đáp lời thế nào, quản gia ở bên ngoài đột nhiên đi vào nói: “Ông chủ, Dương đại nhân tới chơi.”
“Oh, bảo ông ấy vào đi.” Khổng Hữu Vi thấy ông bạn già của mình đến chơi thì đứng dậy đi ra đón.
“Sư huynh, tôi cũng đi ra ngoài.” Diệp Lâm đứng dậy nói.
“Ừ” Khổng Hữu Vi nói: “Đi ra ngoài làm quen thêm một ít bạn bè để mở rộng nhân mạch.”