Nếu không phải bức tranh chữ hai mươi tám chữ do Diệp Lâm viết không có con dấu đế vương các thời kỳ, thì một khi xáo trộn hai bức tranh chữ với nhau, là
sẽ không phân biệt ra được nữa.
Nhìn từ góc độ người ngoài nghề, chỉ có thể thông qua chữ lớn nhỏ, thậm chí lực bút mạnh yếu để so sánh.
Nhưng với chuyên gia thư pháp như quản lý Giả thì sẽ so sánh nét chữ, ý cảnh và khí thế.
“Nhẹ như mây, oai như rồng!” Quản lý Giả ngạc nhiên cảm thán: “Đúng là không khác một chút nào!”
Lúc nhìn về phía Diệp Lâm, trong mắt quản lý Giả đã tràn đầy nhiệt tình, thầm nghĩ đây đúng là một nhân tài.
Nếu mình có thể hợp tác thì có thể phát tài khi tạo giả tranh chữ. “Anh hùng, anh thật sự là ghê gớm quá đi! Anh chính là thần tượng của tôi!” Hoa Quốc Đống nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt sùng bái: “Không phải, anh
là sư phụ của tôi, tôi nhất định phải nhận anh làm sư phụ!”
Một vị đại năng đồng thời tinh thông võ đạo, y thuật và thư pháp làm sư phụ của mình, chỉ cần truyền một ít cho mình thôi, cũng đủ để mình được lợi rất nhiều.
Giờ phút này, Hoa Quốc Đống càng thêm quyết tâm nhận Diệp Lâm làm sư phụ.
Còn Triệu Uyển Đình, khi thấy hai bức tranh chữ Vương Hi Chỉ giống như đúc, cô cảm thấy chấn động, còn có cảm giác nghĩ lại mà thấy sợ.
Nếu không có Diệp Lâm kịp thời ngăn cản, thì cô suýt nữa đã dùng giá trên trời thay ông nội mua bức tranh chữ bản gốc Vương Hi Chỉ này rồi.
“Diệp tiên sinh, chẳng lẽ trên thị trường hiện nay, các bản gốc của Vương Hi Chi đều là giả hay sao?”
Vấn đề mà Triệu Uyển Đình hỏi cũng là vấn đề muốn hỏi trong lòng mọi người ở đây.
Diệp Lâm có năng lực dùng giả thay thật, một khi các bản tranh chữ từ anh đổ vào thị trường thì sẽ không thể nào phân biệt được.
“Không chỉ có Vương Hi Chỉ.” Diệp Lâm nghiêm mặt nói: “Niên đại càng lâu, khả năng thất truyền bản gốc càng lớn, đa số các bản lưu thông trên thị trường đều là đời sau tạo giả.”
“Thử nghĩ xem, Vương Hi Chỉ là cổ nhân gần hai nghìn năm trước, mặc dù ông †a để lại một vài bản gốc, thì khi trải qua nhiều thiên tai, nhân họa và chiến tranh
thế kia, cũng còn không đến một phần mười.”
“Huống chị, với kỹ thuật ở cổ đại, dù là một tờ giấy trắng, cất giữ hàng nghìn năm, đến hiện giờ cũng đã biến thành một đống giấy vụn rồi.”
Nghe vậy, mọi người sôi nổi gật đầu, cảm thấy có lý.
“Vậy là phần lớn các bản truyền lưu đến nay đều là giả, chẳng có giá trị gì cả.” Có người tiếc nuối nói.
“Cũng không thể nói như vậy.” Diệp Lâm lại nói: “Con người phát triển đến ngày nay, nghệ thuật cũng được, khoa học kỹ thuật cũng thế, đều đang tiến bộ, không cần thiết nặng xưa nhẹ nay.”
“Kể cả hàng giả đời sau, dù là kỹ xảo hay là chất lượng, đều phải thông qua nhiều thế hệ người nghiên cứu cải tiến, vượt qua cổ nhân lâu rồi.”
Quản lý Giả không từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Cậu mới nói dù là chữ của Vương Hi Chi, Nhan Chân Khanh hay Liễu Công Quyền, thì cậu cũng có thể viết?”
“Đương nhiên rồi!” Diệp Lâm bình tĩnh gật đầu.
Quản lý Giả chỉ về phía bản sao “Tế chất văn cảo” của Nhan Chân Khanh ở cách đó không xa, nói: “Vậy cậu viết một bức tranh chữ Nhan cho tôi xem đi!”
Nghe vậy, Diệp Lâm vung bút lên viết.
Lúc này, Đào chưởng quầy nhân cơ hội chuồn ra ngoài, chạy nhanh đến hậu đường báo tin.
“Trai chủ! Không ổn rồi! Xảy ra vấn đề rồi!”
“Không biết nhóc con nhà họ Triệu kia mời chuyên gia từ đâu tới đây, lân này chắc là khó lừa gạt lắm!”