Diệp Lâm không nói gì nữa, cũng không làm gì nữa, chỉ là trong không khí xung quanh tràn đầy sát khí.
Đối với Diệp Lâm mà nói, giết loại cao thủ như Đoan Mộc Kỳ chẳng khác gì giết heo giết chó, huống chỉ là muốn đối phó với loại người tay không tấc sắt như Trương Văn Viễn, anh thậm chí chỉ cần thở ra hơi thôi cũng có thể muốn mạng ông ta.
Lúc này, Hoàng Tam Gia ở bên cạnh cũng phụ họa theo: “Tên họ Trương kia, ông muốn mạng hay muốn tiền?”
“Diệp... Diệp tiên sinh... đừng mà...” Trương Văn Viễn giật nảy mình, vội vàng cầu xin: “Tôi không muốn chết...”
Diệp Lâm rất có hứng thú mà hỏi: “Vậy là ông chọn lựa chọn thứ nhất?”
“Chọn lựa chọn thứ nhất hả?” Hoàng Tam Gia ở bên cạnh nói theo như là vẹt học nói: “Vậy mau lấy tiền đi! Phân gia sản ngay tại chỗ!”
Trương Văn Viễn thầm mắng Hoàng Tam Gia cáo mượn oai hùm một trăm tám mươi lần, nghĩ rằng sau khi mình thoát thân, mình sẽ làm thịt ông ta đầu tiên.
“Tôi... tôi không có quyền quyết định về tiền bạc của nhà họ Trương...”
Trương Văn Viễn khóc lóc kể lể: “Tuy rằng tôi là gia chủ, nhưng mà trong cả gia tộc dây mơ rễ má, một mình tôi nói là không tính... Huống chỉ...”
Nói đến đây, Trương Văn Viễn hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Nhà họ Trương có một phần là của Tọa Sơn Điêu, không có anh ta gật đầu thì ai dám phân một nửa nhà họ Trương?”
“Nói trắng ra thì tôi chỉ là gia chủ mặt ngoài thôi, còn chủ thật sự của nhà họ Trương chính là Tọa Sơn Điêu!”
Trương Văn Viễn nói nói rồi dứt khoát đẩy hết mọi thứ lên người Tọa Sơn Điêu.
Có anh ta làm chỗ dựa thì còn ai dám động đến nhà họ Trương?
Tuy rằng ông ta nói hơi quá lên, nhưng mà đúng là nhà họ Trương phụ thuộc vào Tọa Sơn Điêu, phải thường xuyên tặng lễ để đổi lấy sự che chở của Tọa Sơn Điêu.
Vừa nghe vậy, Hoàng Tam Gia lập tức sợ tới mức lùi ra sau vài bước.
Dường như chỉ cần nghe đến ba chữ Tọa Sơn Điêu là đủ để ông ta sợ tới mức hồn vía lên mây rồi.
Hoàng Tiềm nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Anh ta vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Lâm, nhỏ giọng thì thầm: “Long Vương, hay là chúng ta dạy dỗ ông ta một trận, rồi lấy một số tiền nữa là thôi đi? Nếu nhà họ Trương có liên quan đến Tọa Sơn Điêu thì chúng ta cũng đừng buộc nhà họ Trương nữa:
Ở trong mắt Hoàng Tiềm, đánh tơi bời một tên cấp dưới của Tọa Sơn Điêu đã là một chuyện rất nguy hiểm rồi. Nếu còn dẫn Tọa Sơn Điêu tới đây nữa thì sẽ phiền phức lắm.
Trương Văn Viễn nghe vậy thì cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, tôi đã nói xin lỗi rồi, cậu cũng đánh người rồi, coi như là hết giận đi. Tôi sế sai người chuẩn bị một trăm triệu tệ, xem như là một chút tấm lòng của nhà họ Trương chúng tôi.”
“Tuy rằng tôi không thể phân một nửa gia nghiệp cho cậu, nhưng mà tôi vẫn có thể lấy danh nghĩa của tôi ra nổi số tiền ấy.”
“Sau này hai nhà chúng ta liền biến chiến tranh thành tơ lụa, mỉm cười hóa giải mọi ân thù, được không?”
Trương Văn Viễn thấy chuyện có bước chuyển thì thầm nghĩ tên tuổi của Tọa Sơn Điêu dùng rất tốt. Vậy nên, ông ta đĩnh đạc mà sắp xếp ổn thỏa các mặt.
Nhưng ở trong lòng, ông ta lại tính toán chỉ cần mình vừa thoát thân, thì sẽ lập tức đi tìm Tọa Sơn Điêu xin giúp đỡ, giết sạch bọn họ trước khi bọn họ ra khỏi Phụng Thiên, để tránh có phiền phức trong tương lai.
Một trăm triệu coi như là tiền tiễn bọn họ lên đường!
“Diệp tiên sinh, hay là cứ làm vậy đi...” Hoàng Tam Gia cũng đổi thái độ, khuyên nhủ: “Chúng ta lấy một trăm triệu, tát ông ta vài cái để xả giận rồi bỏ qua đi”
Nghe vậy, Trương Văn Viễn cảm thấy mặt đau, thầm nói: Mày dám đánh tao thử xeml Chờ khi tao thoát thân, tao xẻo sống mày cho xem!
Đối mặt với sự uy hiếp đến từ Tọa Sơn Điêu, người xung quanh Diệp Lâm đều có ý định rút lui. Có điều, Diệp Lâm lại không tỏ ý kiến, chỉ cười nói: “Dọc theo đường đi, tôi
nghe cái tên Tọa Sơn Điêu, nghe nhiều đến mức chai lỗ tai luôn rồi!”
“Người đứng đầu Phụng Thiên đúng không? Anh ta là chỗ dựa của nhà họ Trương các ông?”
“Vậy ông bảo anh ta tới gặp tôi đi! Tôi muốn nhìn xem Tọa Sơn Điêu trong truyền thuyết là người thế nào!”