Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 476: Cha ơi



Nào ngờ Diệp Lâm thế mà lại chủ động muốn gọi Tọa Sơn Điêu tới đây! Chẳng phải là ông trời cũng đang giúp mình hay sao?

Quả nhiên, ông trời muốn giết người nào thì sẽ làm người đó điên cuồng trước!

“Tôi gọi ngay đây! Xin đợi một lát!”

Trương Văn Viễn kích động lấy điện thoại ra, gọi tới số điện thoại đã lâu không gọi, cung kính chào hỏi: “Tam gia!”

Cùng lúc đó, tại phủ Phụng Thiên.

“Cha, có tin tức mới!”

“Bên nhà họ Trương đánh nhau rồi

Một anh thanh niên trẻ tuổi phấn khích đi vào trong đại sảnh, báo cáo tình hình mới nhất với cha mình.

“Ồ? Tình hình chiến đấu thế nào?” Trước bàn, một người đàn ông trung niên đang lật xem công văn ngẩng đầu lên hỏi với vẻ hứng thú.

Hai cha con này chính là Giang Hải Đào - thống đốc phủ Phụng Thiên và con trai ông ta Giang Lãng.

“Thanh niên họ Diệp tên Phong đến từ Yến Kinh đã đánh thắng người mạnh nhất bên cạnh Trương Văn Viễn là Đoan Mộc Kỳ, thậm chí còn tuyên bố muốn một nửa gia sản nhà họ Trương!” Giang Lãng cười nói.

“Không hổ là người đến từ Yến Kinh! Đúng là ghê gớm mà!”

Giang Hải Đào vuốt nhẹ chòm râu, khen ngợi: “Nhà họ Trương làm sao? Bị buộc phải chia gia sản hả?”

“Nếu nhà họ Trương dễ dàng sụp đổ như vậy thì đã không phải là nhà họ Trương rồi!”

Giang Lãng nói: “Nghe nói nhà họ Trương đã mời chỗ dựa của mình là Tọa Sơn Điêu đến giúp đỡI”

Cái gì?

Nghe đến cái tên Tọa Sơn Điêu, dù là thống đốc phủ Phụng Thiên, thì cũng phải giật mình đứng bật dậy.

“Tọa Sơn Điêu sắp vào phủ Phụng Thiên?” Trong lòng Giang Hải Đào lập tức hiện lên vô số suy nghĩ, vô số cách xử lý các tình huống đột phát.

Rốt cuộc thì một khi cái loại nhân vật nguy hiểm kia bước vào khu chủ thành là cần phải theo dõi sát sao, lỡ như sơ sẩy thì sẽ hại biết bao nhiêu tính mạng vô tội.

Sau đó, Giang Hải Đào hỏi: “Tên họ Diệp kia bị dọa chạy rồi hả?”

“Hoàn toàn ngược lại!” Giang Lãng lắc đầu, cười thần bí: “Theo nguồn tin đáng tin cậy, là chính Diệp Lâm chủ động gọi Tọa Sơn Điêu xuất hiện. Chắc là

không bao lâu nữa hai người họ sẽ đánh nhau tại nhà họ Trương!”

“Ô?” Giang Hải Đào giật mình: “Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp!”

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ông ta không ngờ rằng Diệp Lâm dám khiêu chiến kẻ mạnh nhất Phụng Thiên bọn họ là Tọa Sơn Điêu!

Sau đó, Giang Hải Đào đi vòng vòng trong đại sảnh, nhíu mày, tự hỏi.

“Cha ơi...”

Giang Lãng vừa lên tiếng gọi thì thấy Giang Hải Đào đột nhiên nở nụ cười. “Đánh đi, đánh đi! Cứ để cho bọn họ đánh đi thôi!”

“Nếu thật sự có thể mượn tay thằng nhãi kia giết Tọa Sơn Điêu thì hay lắm rồi!"

Nuôi hổ là một chuyện nguy hiểm.

Cái loại cường đạo như Tọa Sơn Điêu đã trở thành tai họa ngầm của toàn bộ Phụng Thiên từ lâu rồi.

Nếu có thể nhân cơ hội xử lý Tọa Sơn Điêu thì xem như là giúp đỡ phủ Phụng Thiên một chuyện lớn.

“Con hãy lập tức dẫn người, thay đồ thường, đi mai phục gần nhà họ Trương. Con cứ coi mà làm việc.” Giang Hải Đào sắp xếp.

Giang Lãng hiểu ý của cha mình, nhưng mà vẫn còn một vấn đề: “Nghe nói hiện trường còn có Hoa Quốc Đống phủ Ứng Thiên nữa. Anh ta đi cùng Diệp Lâm tới đây”

“Phủ Ứng Thiên cũng xen vào nữa hả?”

Giang Hải Đào nhíu mày: “Không cần để ý đến tên ăn chơi trác táng kia! Cậu ta chẳng làm nên trò trống gì đâu!”

“Còn nữa...” Giang Lãng nói thêm: “Theo tin tức thì chiến khu Doanh Châu dường như đang định triển khai hành động diệt cướp. Nghe nói là lần này bọn họ hợp tác với Thanh Châu để hành động!”

“Chiến thần Doanh Châu hả?”

Giang Hải Đào sửng sốt: “Rốt cuộc thì bọn họ cũng chịu ra tay với Tọa Sơn Điêu rồi hả? Bọn họ không sợ thế lực cổ võ sau lưng Tọa Sơn Điêu hay sao?”

Nếu không phải vì kiêng kị thế lực cổ võ đứng sau Tọa Sơn Điêu, thì phủ Phụng Thiên hoặc là chiến khu Doanh Châu đã xử lý Tọa Sơn Điêu từ lâu rồi.

Hiện giờ, các thế lực ở khắp nơi đều tụ tập về Phụng Thiên.

Giang Hải Đào là thống đốc phủ Phụng Thiên, phải gánh trên mình áp lực cực kì lớn.

Muốn xử lý các mối quan hệ như thế nào, còn phải xem bản lĩnh của ông ta.

“Con nhớ cho kỹ!” Giang Hải Đào dặn dò lần cuối: “Trong trận chiến này, phủ Phụng Thiên chúng ta không đặt cược ai cả, người nào thắng thì giúp người đó thôi.”