Giang Lãng được lệnh của cha mình là người nào thắng thì giúp người đó.
Lúc nãy anh ta thấy Diệp Lâm đánh nhau với Tọa Sơn Điêu, đánh tới mức khó phân thắng bại, nên cũng không đi vào.
Đến giờ phút này, thấy người của Doanh Châu và Thanh châu cũng xông vào đảo loạn cục diện.
Một khi bọn họ hợp tác với nhau, dù là kẻ mạnh như Tọa Sơn Điêu có chắp cánh thì cũng khó có thế thoát thân.
Cùng lúc đó, cuộc gọi của Hoa Quốc Đống đúng lúc gọi đi.
Phủ Thuận Thiên liên lạc với phủ Phụng Thiên nhờ giúp đỡ.
Lúc này, Giang Lãng nhận được điện thoại của cha mình.
Cha đang phổi hợp với Doanh Châu và Thanh châu đi đánh hang ổ của Tọa Sơn Điêu.
“Lần này là đánh thật rồi!” Thống đốc phủ Phụng Thiên là Giang Hải Đào nghiêm túc nói.
Sau đó, ông ta ra lệnh cho con trai Giang Lãng dốc sức phối hợp bao vây tiêu diệt Tọa Sơn
Điêu.
Vậy nên, Giang Lãng dẫn đội gia nhập, bày ra lập trường của mình.
Ba thế lực lớn của triều đình là Doanh Châu, Thanh châu và phủ Phụng Thiên cùng nhau hợp tác diệt cướp.
Trận thế lớn như vậy khiến mọi người ở đây đều rất chấn động.
“Trời ạ… Phủ Phụng Thiên cũng vào cuộc nữa! Xem ra lần này là làm thật rồi!”
“Tọa Sơn Điêu hoành hành Phụng Thiên lâu rồi, chẳng lẽ hôm nay sẽ đố thật sao?”
“Doanh châu, Thanh châu, phủ Phụng Thiên hợp tác diệt cướp, cho dù là mười tên Tọa Sơn Điêu thì cũng đủ diệt!”
Mọi người bàn tán xôn xao, đều cho rằng Tọa Sơn Điêu dữ nhiều lành ít.
Đồng thời, bọn họ lại cảm thấy Diệp Lâm quá may mắn, được nhiêu phe đến cứu giúp như vậy.
Có điều, Diệp Lâm nhìn một màn trước mắt, có một chút không vui.
Anh thầm nghĩ các người lại đây làm gì?
Đợi mình đánh sắp xong rồi mới chạy ra đoạt đầu người?
“Tọa Sơn Điêu, anh tội ác chồng chất, phủ
Phụng Thiên chúng tôi muốn bắt ông từ lâu rồi!”
“Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Lần này chúng tôi may mắn hợp tác diệt cướp với Doanh Châu và Thanh châu, nhất định phải làm anh hoàn toàn biến mất ở Phụng Thiên!”
Giang Lãng lạnh giọng nói.
“Mẹ nó!” Tọa Sơn Điêu thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi.
Thế lực ba vùng cùng nhau bao vây giết mình!
“Đúng là một trận thế lớn!”
Tọa Sơn Điêu không ngờ rằng có một ngày mình lại bị đối xử như thế.
“Có điều, chỉ dựa vào vài người bọn mày và một ít binh lực kia mà đòi bắt tao là không thể nào!”
Mặc dù Tọa Sơn Điêu đánh không lại mấy thế lực kia, nhưng mà anh ta có thể dựa vào mình để an toàn chạy thoát.
“Anh có thế chạy đi đâu?” Giang Lãng hừ lạnh, nói: “Tôi nói cho anh biết, cha tôi đã phổi hợp với quân chủ lực Doanh Châu và Thanh Châu đánh thẳng tới hang ố của anh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện giờ hang ổ của anh đã bị đánh sập rồi.
“Tọa Sơn Điêu, hiện giờ anh chỉ còn có một
mình thôi, dù có chạy thoát thì cũng như chó nhà có tang, Phụng Thiên không còn chỗ chứa chấp anh nữa!”