Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 498: Xong rồi!



“Chẳng lẽ là pháp khí?” Thấy vậy, Hàn Anh lập tức thay đổi sắc mặt.

Chỉ có pháp khí đặc thù hàng đầu mới có thể dễ dàng chém gãy vũ khí xuất từ trong quân.

“Ha ha, đúng vậy!”

“Một đôi dao lưỡi liềm của tao chính là một đôi pháp khí!”

“Vũ khí bình thường của bọn mày chỉ như sắt vụn đồng nát, không đỡ nổi một chiêu!”

Tọa Sơn Điêu thấy mình có thể dề dàng chém gãy vũ khí trong tay hai người họ thì sĩ khí tăng lên, bật cười điên cuồng.

Hai người bọn họ đều không có vũ khí đối đầu với mình, chẳng khác gì con cừu đợi làm thịt, mình muốn chém thế nào thì chém.

“Bắt đầu từ ai trước đây?”

Tọa Sơn Điêu lập tức nhìn về phía Hàn Anh, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn ác độc.

“Nếu chiến thần Thanh Châu biết con gái yêu dấu của mình chết thảm trong tay tao, thì ông ta sẽ có phản ứng gì đáy nhỉ?”

“Thật sự là khiến người ta mong chờ!”

“Vậy thì bắt đầu từ mày đi!”

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Từ khoảnh khắc Tọa Sơn Điêu đánh gãy vũ khí của hai người họ, đôi dao lưỡi liềm trong tay anh ta vung vẩy ngang dọc, thuận thế bay thẳng về phía Hàn Anh.

Trước sau chưa đến nửa giây, khiến người ta chưa kịp tự hỏi, huống chi là né tránh.

“A!”

Một đòn sát bên mình, trong khoảnh khắc sống chết, Hàn Anh cũng không nhịn được hét lên một tiếng, liên tục lùi ra sau.

Có điều, thực lực của Tọa Sơn Điêu vốn dĩ liền mạnh hơn hai người họ.

Bây giờ anh ta có thêm vũ khí lợi hại nữa, càng có thể thừa thắng xông lên, không cho đối thủ một chút cơ hội thở dốc nào.

“Hàn sư muội, cấn thận!” Đoạn Tử Du ở bên cạnh thấy vậy thì lớn tiếng hét lên.

Anh ta có ý định giúp đỡ, nhưng mà song quyền không bằng pháp khí, chỉ có thể dùng cách dương đông kích tây, chạy vọt lên bên cạnh Tọa Sơn Điêu đế đánh bất ngờ, tranh thủ một đường sống cho Hàn Anh.

Có điều, Tọa Sơn Điêu của lúc này đang trong thế liều mạng, không quan tâm tất cả mọi thứ quanh mình.

Đối phương đấm bằng tay không, nhiều lắm là khiến mình bị vết thương nhẹ, không quan trọng chút nào.

Ngay sau đó, song quyền của Đoạn Tử Du đấm thẳng vào giữa lưng Tọa Sơn Điêu.

Tọa Sơn Điêu không tránh không né, chỉ rên đau một tiếng, một thân luyện thề da dày thịt béo của anh ta, ngoại thương còn không có, huống chi là nội thương.

Ngược lại là Đoạn Tử Du, hổ khẩu tê dại, liên tục lùi ra sau, đỏi tay nặng nề như rót chì, không

thể giơ lên nối.

“Không hố là Tọa Sơn Điêu, cao thủ mạnh nhất Phụng Thiên!” Một đòn vừa rồi khiến cho Đoạn Tử Du nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên. Ngay lúc này, một lòng tin tưởng và khí phách hăng hái lúc mới đến đây đều tan biến sạch sẽ.

“Không xong rồi!”

Đoạn Tử Du thầm nói không xong rồi. Lần này hai người họ nhận lệnh đến đây, vốn dĩ là muốn lập công, bây giờ xem ra là ngay cả an toàn rút lui cũng khó.

ở trong mắt Đoạn Tử Du, Tọa Sơn Điêu có thực lực khủng bổ như vậy, chắc là chỉ có cha mình hoặc chú Hàn tự mình đến đây mới có thể bắt được anh ta.

Còn bây giờ, có lẽ mọi người cùng nhau tấn công Tọa Sơn Điêu thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Cùng lúc đó, Tọa Sơn Điêu chỉ ra một chiêu là đủ đánh cho Hàn Anh đi đến bước đường cùng.

Đôi dao lưỡi liềm trong tay, một trên một dưới, đồng thời đâm về phía cố họng và trái tim Hàn Anh.

“Xong rồi!”

Thấy vậy, Hàn Anh không nhịn được mở to mắt ra nhìn, nín thở, trong lòng nặng trĩu, dường

như đang chờ ngày chết buông xuống.

Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này…

Một thanh kiếm khống lồ đột nhiên chặn ngang trước mặt Hàn Anh.

Keng! Một tiếng vang lớn vang lên. Đôi dao lưỡi liềm của Tọa Sơn Điêu lập tức bị đẩy ra.

“ơ?”

“Ai vậy?”

Tọa Sơn Điêu vốn cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi, đang định thu đầu người, kết quả là giữa chừng nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, cứu người ngay trước mặt mình.

Rốt cuộc là ai mà có năng lực này vậy?

Tọa Sơn Điêu quay đầu lại nhìn, thấy người cầm kiếm chính là Diệp Lâm.

“Tọa Sơn Điêu, đối thủ của mày ở đây này!” Diệp Lâm từ từ giơ ngang kiếm trước người, lạnh nhạt nói: “Chính là tao!”