“Tòi muốn hỏi một câu, ông mang về Tọa Sơn Điêu về rồi sẽ xử lý như thế nào?” Diệp Lâm nói.
“Việc này sẽ do lãnh đạo của núi Trường Bạch cùng nhau quyết định.” Ngũ Phù Sênh nói: “Nhưng cậu ta chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”
“Ha ha…” Diệp Lâm cười nhạo: “Tôi sợ cái gọi là trừng phạt nghiêm khắc chỉ là đưa tay lên rồi hạ xuống mà thôi. Sau đó thả hổ về núi, để người này thay da đổi thịt, một lần nữa bước vào thế giới bên ngoài?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Ngũ Phù Sênh lại thay đổi, như thể mặt tối của họ đã bị vạch trần ngay tại chỗ, điều này khiến ông ta càng khó chịu hơn.
“Cái này không cần cậu lo lắng!”
Ngũ Phù Sênh cũng lạnh lùng nói: “Xử lý nhưthếnào là do Trường Bạch chúng tôi quyết định!”
Diệp Lâm lại nói: “Nếu đây đã là người của núi Trường Bạch thì núi Trường Bạch các người có chịu chịu trách nhiệm về vô số việc ác của người này ở Phụng Thiên không?”
“Vừa hay hôm nay cảnh vệ của phủ Phụng Thiên lại có mặt ở đây, các anh có thể công khai những tội ác mà Tọa Sơn Điêu đã gây ra trong những năm qua không? Đế các võ cổ giả của núi Trường Bạch nghe về những việc tốt mà người của họ đã làm ở bên ngoài!”
“Cái này…” Nghe được lời này, Giang Lãng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Diệp Lâm lại nhắc đến phủ Phụng Thiên.
Nếu là người khác thì không nói.
Nhưng người trước mặt lại là một võ cố giả!
Cho dù cha anh ta có ở đây thì cũng phải mắt nhắm mắt mở mà thôi.
“Ha ha!” Thấy Giang Lãng không dám lên tiếng, Diệp Lâm lại bật cười, nói tiếp: “Khi Tọa Sơn Điêu làm điều ác ở bên ngoài, núi Trường Bạch các ông ngoảnh mặt làm ngơ. Khi Tọa Sơn Điêu ra ngoài giết người, núi Trường Bạch các ông cũng mắt nhắm mắt mở.”
“Hôm nay, tôi muốn giết Tọa Sơn Điêu, núi Trường Bạch các ông mới nhớ ra anh ta là người của mình nên tới đưa đi sao?”
“Làm gì có cái lẽ đó?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Ngũ Phù Sênh ngày càng trở nên u ám.
“Vậy cậu muốn làm thế nào?”
Kiếm trong tay Diệp Lâm đột nhiên vung lên: “Người thì ông có thể mang đi, nhưng mạng của anh ta thì phải qiữ lại!”