Ngũ Phù Sênh định đánh chết Diệp Lâm đế làm linh thú không còn chủ và mình sẽ dễ dàng thu phục hơn.
Chứ nếu để một người một thú hợp tác với nhau thì có khi mình sẽ rất khó đế thắng được.
Vậy nên, Ngũ Phù Sênh quyết định ra tay trước.
Ngay lúc này… ong ong ong…
Trên đầu có tiếng nổ ran.
Một chiếc máy bay trực thăng giống như diều hâu quay quanh hiện trường trên không trung.
Ngay sau đó, trên máy bay trực thăng truyền đến tiếng loa ‘âm ĩ.
“Đợi đã!”
Còn chưa dứt lời, một bóng đen nhảy từ trên trời xuống.
Vậy mà lại có người nhảy trực tiếp từ trên máy bay trực thăng cách đất hàng trăm mét xuống dưới đất.
“Trời ạ! Có người nhảy máy bay!”
“Làm cái gì vậy? Tự sát hả?”
“Mọi người mau tránh ra! Đừng để máu văng
trúng!”
Mọi người sôi nổi tránh né, thầm nghĩ là có người nhảy máy bay tự sát.
Ngay cả Ngũ Phù Sênh cũng hoảng sợ ngẩng đầu lên. ông ta chưa từng thấy ai nhảy máy bay tự sát hết.
“ơ?” Còn Diệp Lâm thì sửng sốt khi nhìn thoáng qua bóng dáng đang rơi thẳng xuống đất. Anh lập tức nhận ra rằng người kia đã dồn hết lực lượng xuống hai chân, người kia không phải tự sát, mà là một vị tông sư võ đạo mạnh mẽ.
Ầm!
Một tiếng ‘âm vang lên.
Người kia rơi thẳng xuống đất bằng hai chân, nện ra một hố sâu rộng, vô số khe rãnh sâu mấy mét lan tràn xung quanh.
“Trời ạ!”
Hiện trường vang lên tiếng cảm thán liên tục.
“Tôi không nhìn 1’âm đấy chứ? ông ta nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống, thế mà vẫn có thế bình yên đứng tại chỗ? Khó tin quá đi!”
Bọn họ chưa từng gặp loại tình huống không thể tưởng tượng nổi này, vậy nên ai cũng trợn to mắt ra nhìn, trợn to đến mức suýt rơi tròng mất ra ngoài luôn vậy.
ông mặc quân phục, khí thế như hổ. Sau khi rơi xuống đất, ông nhìn về phía Diệp Lâm trước, lạnh nhạt gật đầu một cái, rồi quay sang nhìn Ngũ Phù Sênh.
“Ông… ông là chiến thần Thanh Châu?” Ngũ Phù Sênh hô lên.
Ngũ Phù Sênh nhìn một cái là nhận ra ông là Hàn Sơn Hà, chiến thần Thanh châu, một trong chín đại chiến thần của Đại Hạ.
“Cha!” Hàn Anh đứng bên cạnh kích động gọi to.
Thật ra thì từ khoảnh khắc cha nhảy xuống máy bay, cô đã mơ hồ nhận ra bóng dáng cha, chỉ là không dám tin rằng cha lại dùng cái cách lỗ mãng như vậy lên sân khấu.