“Xem chiêu!” Giang Vệ Quốc lại vung thương lên đâm về phía Diệp Lâm.
Thấy vậy, Giang Hải Đào đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, biết cha mình lên cơn ngứa nghề rồi là không ai ngăn cản được.
Lúc nãy hai vị chiến thần đến chơi không bao lâu là đã nghe thấy tiếng quyền cước bịch bịch.
Hiển nhiên là hai vị chiến thần nương tay khiến ông cụ còn chưa đã ghiền. Vậy nên bây giờ mới lôi kéo Diệp Lâm đi đánh nhau.
Một thương đâm ra mang theo thế quét sạch nghìn quân. Một luồng lực lượng vô hình lan tràn, khiến mọi người sôi nổi né tránh.
Đối mặt với thế công rào rạt đến từ trường thương của Giang Vệ Quốc, Diệp Lâm không chút hoang mang, ung dung tránh né.
Giang Vệ Quốc đâm ba thương liên tục, lại không có một thương nào trúng. “Nhóc con, cậu cứ tránh mà không đánh, có phải là coi thường tôi không?” Giang Vệ Quốc bỗng nhiên dừng tay, giận dữ nói: “Cậu dùng vũ khí gì? Đi qua bên
kia chọn vũ khí đi!”
Lúc này, Hoàng Tiềm đi tới kệ vũ khí, rút một cây trường thương ra, định ném cho Diệp Lâm.
Có điều, Diệp Lâm đã từ chối: “Tôi dùng kiếm!”
Dứt lời, Diệp Lâm rút Kinh Hồng kiếm từ trong hộp kiếm ra.
“Ồ, nhóc con, làm ra vẻ quá vậy?” Giang Vệ Quốc không biết Diệp Lâm lấy hộp kiếm từ đâu ra, rất ngạc nhiên mà nói: “Người ta toàn để kiếm trong vỏ kiếm,
còn cậu thì làm thêm một cái hộp kiếm nữa hả?”
“Bởi vì tôi không chỉ có một thanh kiếm.” Dứt lời, Diệp Lâm vung kiếm lên: “Lên đi!”
Có điều, Giang Vệ Quốc vẫn không ra tay, mà lắc đầu nói: “Cậu dùng kiếm đánh với thương là không công bằng cho cậu.”
“Đổi vũ khí đi! Nếu không cậu lấy cái gì mà đi tranh chức vị chiến thân?”
Thương là vua của các loại vũ khí, cũng là vũ khí đứng đầu trong bốn vũ khí “thương đao kiếm côn”. Trong giới vũ khí, dù là đánh một mình hay đánh một đám, thậm chí là đánh giết trên chiến trường, thì thương đều có ưu thế tuyệt đối.
So ra thì kiếm có khí khái quân tử, chỉ là khi lên chiến trường, có rất ít người dùng kiếm, mang theo kiếm chỉ là đề phòng xảy ra tình huống bất ngờ.
“Ha ha..” Diệp Lâm cười khẽ: “Tôi không quan tâm người khác thế nào. Ở trong tay tôi, kiếm chính là vũ khí giết địch sắc bén!”
'Thấy Diệp Lâm không nghe khuyên nhủ, một hai phải dùng kiếm, Giang Vệ Quốc không nói thêm gì nữa.
Ông ta đá cán thương một cái, trường thương lập tức bay lên rồi quay lại trong tay Giang Vệ Quốc.
“Xem chiêu! Tôi sẽ cho cậu thấy thương pháp nhà họ Dương trong quân chúng tôi!”
Thương pháp trường thương, xuất từ Dương Thị, tên Lê Hoa thương, nổi khắp thiên hạ.
Thương pháo nhà họ Dương coi trọng: có giả có thật, có trực diện có bất ngờ, tiến nhanh chóng, lui nhanh nhẹn; thế hiểm, tiết ngắn; lúc không động vững như núi, lúc động nhanh như sấm sét.
Ngay sau đó, trường thương trong tay Giang Vệ Quốc giống như hoa lê trong mưa đổ xuống người Diệp Lâm.
Thương ra như rồng, phóng khoáng mạnh mẽ, uy lực tứ phương.
“Hay lắm!”
Diệp Lâm thấy chiêu nào thì phá chiêu đó, dùng Kinh Hồng kiếm đánh ra kiếm pháp quân tử, bình tĩnh vững vàng, lên xuống vừa phải dưới thế công mưa
rền gió dữ của Giang Vệ Quốc.
Ngược lại là Giang Vệ Quốc, tấn công hết lần này tới lần khác, có vẻ tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.
Tấn công cả buổi mà không thấy đường thắng, đã vậy còn chưa chạm được một góc áo của Diệp Lâm.
“Kiếm pháp tuyệt vời!”
Thấy vậy, Giang Vệ Quốc âm thầm giật mình. Đến khi thấy dáng vẻ nhẹ nhàng lưu loát của Diệp Lâm, ông ta liền biết anh chưa dốc sức đánh.
“Không hổ là người đánh chết Tọa Sơn Điêu, đúng là rất lợi hại!”
Lúc nói chuyện, Giang Vệ Quốc lại quát lớn một tiếng, thương trong tay dường như sống lại, tiếng vang vù vù.