“Nếu anh đế tên nhóc Long Môn đó đi, anh không sợ Long Vương mới của bọn họ sẽ tìm tới đây sao?”
“Nghe nói Tọa Sơn Điêu bị tên nhóc kia giết chết! Xem ra cũng khá có năng lực!”
Trong một tòa nhà đổ nát, một nhóm thố phỉ đang mở tiệc rất náo nhiệt.
Nơi đáy từng là căn cứ của Tọa Sơn Điêu nhưng đã bị hai chiến thần san phẳng và biến thành đống đố nát.
Nhưng Trịnh Tam Pháo đã đến đây, giương cao ngọn cờ của các võ cổ giả của núi Trường Bạch, thu hút mọi người từ khắp nơi đến quy hàng.
Hầu như không cần tổn một giọt máu, toàn bộ lực lượng ngầm ở Phụng Thiên đã được hợp nhất chỉ trong vòng nửa ngày.
Thậm chí quy mô còn lớn hơn trước.
Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể sử dụng lá cờ của các võ cố giả núi Trường Bạch.
Được tham gia cùng các võ cổ giả và làm việc cho Núi Trường Bạch là một vinh dự lớn lao đối với với những kẻ quấn quanh dưới đáy xã hội này.
Trịnh Tam Pháo là một người đàn ông vạm vỡ, khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Uổng xong mấy bát rượu, anh ta cười nói: “Sợ cái gì?”
“Tôi đường đường là một võ cố giả, chẳng lẽ lại sợ chủ nhân Long Môn sao? Đúng là nực cười!”
“Hơn nữa, tôi là một võ cổ giả đến từ núi Trường Bạch. Các người cứ tìm hiểu là biết, trong tam sơn, ngũ môn, thất tộc, vị trí của núi Trường Bạch chúng tôi ra sao là sẽ rõ!”
Núi Trường Bạch, một trong tam sơn, tương đương với ông lớn trong thế giới võ cố.
Điều đó đủ để Trịnh Tam Pháo có thể nghênh mặt với đời rồi.
“Nếu chủ nhân mới của Long Môn biết điều đến quy hàng, tôi sẽ nế tình cậu ta có thân thủ không rồi, có chút giá trị lợi dụng mà xí xóa món nợ giết Tọa Sơn Điêu.”
“Còn nếu cậu ta dám tiếp tục đối đầu với tôi như đã làm với Tọa Sơn Điêu thì chỉ có một kết cục là cái chết mà thôi!”