Tuy nhiên, Diệp Lâm và nhóm của anh đều đứng ở bên ngoài quan sát, không hề hấn gì.
Trung tâm của cơn địa chấn chính là con mãng xà.
Nó vẫy cái đuôi khống lồ, đi trước quét mìn.
Các quả mìn bị cái đuôi quét nhẹ giống như bị một tảng đá lớn đè bẹp.
Cho dù thỉnh thoảng có những vụ nổ, phần lớn sức nố đều bị triệt tiêu dưới lòng đất.
Tuy rằng gây ra âm thanh lớn và nhiều khói bụi nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến bản thân đại thần hay nhóm của Diệp Lâm.
“May mà có mãng xà dò đường!” Hoa Quốc Đống nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nếu lỡ bước vào bãi mìn này, có thế sẽ bị nố tung thành từng mảnh.
“Không hổ danh là Tam Pháo, rải mìn quả nhiên là sở trường của anh ta!” Nhìn thấy điều này, Hoàng Tiềm không khỏi hơi biến sắc.
Trịnh Tam Pháo khồng chỉ giỏi võ thuật mà còn giỏi sử dụng mìn, thậm chí còn bắn phá kẻ thù như vô hình.
Bởi vì mỗi lần anh ta hành động đều kèm theo một tiếng nổ lớn nên anh ta được gọi là Tam Pháo, tức là khi nghe thấy tiếng thuốc nổ liên tiếp thì mọi người sẽ biết người ra tay chính là Trịnh Tam Pháo.
Vừa rồi lên núi, Hoàng Tiềm chợt nhớ đến nguồn gốc tên của Trịnh Tam Pháo, có chút lo lắng trên núi sẽ có mai phục nên đã nhắc nhở Diệp Lâm.
Vì thế, Diệp Lâm phái con mãng xà đi thăm dò đường đi phía trước. Quả nhiên, nó đã đi vào một bãi mìn, uốn lượn hàng nghìn mét, phát ra âm thanh rất lớn!
“Ha, chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi.” Diệp Lâm không thèm để ý đến chút sức mạnh này. Nhưng nó thực sự có thể khiến Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm bị thương.
“Có nhiều mìn ấn giấu như vậy, Tiên Nhi sẽ không sao chứ?” Liễu Như Yên rất lo lắng về tình hình của con mãng xà.
Suy cho cùng, nó cũng chịu trách nhiệm rà phá bom mìn, xung quanh liên tục xảy ra những vụ nố.
“Yên tâm đi.” Diệp Lâm nói: “Cơ thể của của nó đã là mình đồng da sắt rồi, vụ nổ này chỉ giống như gãi ngứa thôi, thậm chí sẽ không gây ra cảm giác gì.”
Quả đúng như mong đợi.
Họ nhìn thấy con mãng xà khổng lồ đang đi lại tự do trong bãi mìn mà không hề bị ảnh hưởng gì-
Những vụ nổ xung quanh giống như đốt pháo, khiến nó trở nên phấn khích hơn, tìm đường càng nhanh hơn!
Chỉ trong khoảng thời gian một tách trà, con mãng xà đã dọn sạch bãi mìn lớn.
Diệp Lâm và những người khác đang chuấn bị đi tiếp.
Bổng thấy tên lâu la vừa bị họ đánh đang vui vẻ chạy lại.
Anh ta cho rằng Diệp Lâm và những người khác đã bị chôn vùi trong bãi mìn, định sẽ nhặt đầu của họ và quay trở lại đế lập công.
Kết quả là nhìn thấy con mãng xà khống lồ dẫn đầu và đám người Diệp Lâm ở phía sau hoàn toàn vô sự!
“Cái này… Sao có thể như vậy được?”
“Các người…”
Khuôn mặt của tên tay sai chợt thay đổi.
Đặc biệt khi nhìn thấy con mãng xà khổng lồ, có cảm giác như mình vừa nhìn thấy ma vậy. Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ thấy một con
quái vật khống lồ như vậy?
“Anh đã chuyển lời của tôi chưa?” Lúc này, Diệp Lâm cũng lên tiếng: “Trịnh Tam Pháo chào đón chúng tôi như vậy chẳng phải hơi nhiệt tình quá rồi sao?”
“Tôi… Tôi…” Tên tay sai sợ đến không nói nên lời, sau đó xoay người bỏ chạy.
Anh ta chạy bạt mạng lên núi.
“Pháo Gia! Không hay rồi!”
“Những người Long Mòn kia vẫn đang đi lên!”
Cái gì?
Mọi người đang chúc mừng nhau bỗng ngừng uổng rượu.
Hiện trường bỗng nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.
“Tiếng động lớn như vậy mà không giết nổi bọn chúng ư?” Trịnh Tam Pháo kinh ngạc hỏi: “Thằng nhóc đó là mình đồng da sắt sao?”
“Không! Không phải!” Tên tay sai trả lời: “Có một con mãng xà khống lồ đã nghiền nát bãi mìn nên họ mới có thể dễ dàng vượt qua!”
Mãng xà?
Trịnh Tam Pháo và những người khác tỏ vẻ nghi hoặc.
Lúc này, họ có thấy tiếng huyên náo bên
ngoài.
Vô số người canh cửa hét lên “quái vật” rồi bỏ chạy.
Trong thời gian ngắn, đầu của con mãng xà khống lồ đã xuyên thủng mặt tiền bên ngoài. Thán thể khống lồ của nó quét qua đại sảnh, phá hủy buổi yến tiệc!