Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 579: Anh đã không còn đường trốn nữa rồi!



Đừng nhìn Hứa Tường dáng vẻ bệnh tật mà cho rằng anh ta yếu ớt. Thực tế thì trên người anh ta mang các loại kỳ độc và bệnh nan y, thân thể anh ta giống như một ổ độc, nuôi dưỡng các loại kỳ độc bệnh lạ chết người giống như là nuôi dưỡng cổ.

Chỉ cần truyền cho người ta một chút thôi cũng có thế gây chết người hoặc là tự mình hại mình.

Bởi vậy, Hứa Tường tin chắc rằng mình có hàng trăm cách khiến Diệp Lâm chết thảm.

Hứa Tường của hiện giờ giống như là đang tra tấn con mồi, phá hủy tinh thần của đối phương từng chút một, sau đó là phá hủy thân thể, sức khỏe và mạng sống của đối phương.

“Anh đã không còn đường trốn nữa rồi!”

Hứa Tường lạnh lùng nhìn về phía Diệp Lâm, trên mặt tràn đầy vẻ hài hước.

Đám đồ đệ bỏ mạng thấy Hứa Tường thậm chí còn chưa ra tay cũng đã dọa cho cự mãng bỏ chạy, và cả đám người đứng gần anh ta cũng ngã xuống đất thì không nhịn được hô lên.

“Không hổ là Bệnh Thái Tuế, một trong Tứ Hổ nhà họ Hứa, thực lực đúng là lợi hại! Anh ta còn chưa ra tay cũng đã đủ đáng sợ rồi! Nếu thật

sự ra tay thì phải lợi hại đến mức nào đây!”

“Còn phải nói sao, Hứa thiếu chính là con trai phong chủ, một trong bảy phong trên núi Trường Bạch, là tông sư võ đạo có tên có tuổi trong toàn bộ núi Trường Bạch, thực lực tất nhiên là phải mạnh rồi.”

“Chúng ta có thế may mắn quy phục một thế lực mạnh mẽ như thế, thật sự là súng hơi đổi pháo, may mắn ba đời, tố tiên phù hộ!”

“Lần này thằng nhãi Long Môn kia chết chắc rồi! Tuy rằng anh ta có thế may mắn thắng được anh Pháo, nhưng khi đối mặt với Hứa thiếu, chắc là anh ta không có một chút đường sống!”

Trong nhất thời, mọi người đều xôn xao bàn tán khen ngợi sự lợi hại của Hứa Tường. Bọn họ đều nhất trí cho rằng lần này Diệp Lâm chết chắc rồi.

Lúc này, khoảnh khắc đối mặt với loạn trong giặc ngoài, Diệp Lâm không hề hoảng loạn.

Anh lựa chọn cứu Hoàng Tiềm, xua tan kỳ độc trong cơ thể Hoàng Tiềm trước.

Đây là lần đầu tiên Diệp Lâm nhìn thấy loại độc ấy.

Diệp Lâm rót chân khí của mình vào trong cơ thế Hoàng Tiềm rồi nhẹ nhàng đè một cái lên ngực anh ta.

Hoàng Tiềm lập tức phun ra một ngụm máu, kỳ độc trong cơ thể anh ta cũng theo đó mà ra, giống như một quả bóng xì hơi bắn tung tóe ra ngoài.

“Phì phò…”

Hoàng Tiềm bỗng nhiên ngồi dậy, mở to miệng thở hốn hển, không ngờ mới vừa nãy mình còn thoi thóp sắp ngất, bây giờ lại trở nên khỏe mạnh rồi!

“Long Vương đại nhân đúng là có được bàn tay thần kỳ!” Hoàng Tiềm nhìn về phía Diệp Lâm, lập tức cảm ơn ơn cứu mạng của Long Vương.

“ơ?” Bên kia, Hứa Tường đang chờ đợi Diệp Lâm trả lời, không chỉ không có chờ đợi được câu trả lời mình muốn, ngược lại còn thấy Diệp Lâm lập tức xua tan độc tố mình vừa mới hạ, thành công cứu được đàn em.

Chuyện này khiến Hứa Tường rất là chấn động.

Không ngờ kỳ độc mà tự mình hạ lại có thể bị người ta giải một cách nhanh chóng dễ dàng như vậy!

Anh ta vốn định giết gà dọa khỉ, giết người bên cạnh Diệp Lâm, để Diệp Lâm rơi vào trong tuyệt vọng.



Kết quả Diệp Lâm trở tay liền chữa khỏi cho

đàn em của mình, khiến Hứa Tường khó mà tiếp thu được chuyện này.

“Anh… sao anh có thể chữa khỏi cho anh ta được vậy? Khụ khụ…” Hứa Tường ho nhẹ một tiếng, ngạc nhiên hỏi.

“ô, nếu anh định dùng năng lực hạ độc đế đối phó tôi, thì tôi khuyên anh hãy bỏ qua ý định đó đi!” Diệp Lâm hời hợt nói: “Tôi có thế chữa hết những bệnh lạ và kỳ độc mà anh nuôi dưỡng trong cơ thể.”

Cái gì?

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Tường lập tức thay đối, rồi nổi giận quát lên: “Đừng có nói hươu nói vượn!”

“Chỉ dựa vào anh thôi hả?”

Hứa Tường tất nhiên là không tin lời nói của Diệp Lâm.

“Xem ra là đến lúc phải đế anh thấy được sự lợi hại của tôi rồi!”

Hứa Tường giết gà dọa khỉ không thành công, không định lãng phí thời gian nữa, quyết định dùng kỳ độc mạnh nhất trong cơ thể mình làm cho Diệp Lâm muốn sống không được, muốn chết không xong.

Ngay sau đó, bầu không khí xung quanh chợt cứng lại, giống như là quanh mình biến

thành một bãi tha ma, không khí quỷ quyệt khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Tuy rằng mọi người ở đây đều tránh ra xa, nhưng mà ngay tại khoảnh khắc này, cũng không nhịn được rùng mình một cái, trong lòng cực kì sợ hãi.

“Hứa… Hứa thiếu…”

“Cần chúng tôi tránh sang một bên không?”

“Chờ lát nữa… có liên lụy đến chúng tôi không?”

Mọi người run bần bật, cảm thấy rất bất an, liên tục lùi ra sau.

Nhưng mà không có Hứa Tường lên tiếng, mọi người không dám dễ dàng bỏ đi hoặc là chạy trốn.

Một giây tiếp theo, Hứa Tường nở nụ cười, cười rất đắc ý, rất đáng sợ, giống như là sắp thi triển một chiêu đắc ý nhất trong đời anh ta, khiến anh ta cực kì hưởng thụ.

Sau đó, anh ta nói một câu khiến người ta giật mình: “Không ai trốn thoát đâu!”

“Hỏm nay mọi người ở đây, không một ai sống sót được, tất cả đều đi chôn cùng với Trịnh Tam Pháo đi!”

“Đây chính là cái giá phải trả cho việc giết chết cổ võ giả núi Trường Bạch! Ai cũng có

phần!”

Cái gì?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều thay đối sắc mặt, sau đó sôi nối quỳ xuống đất xin tha.



“Hứa thiếu! Tha mạng!

“Cái chết của anh Pháo không liên quan đến chúng tôi!”

“Đúng vậy! Là đám người Long Môn hại anh Pháo, chúng tôi cũng là người bị hại!”

“Chúng tỏi đồng ý trung thành với núi Trường Bạch, gia nhập dưới trướng các anh, chỉ cần tha cho chúng tôi một mạng, chúng tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho các anh!”

Đối mặt với mọi người đau khổ cầu xin, Hứa Tường vẫn không thay đối ý định.

ở trong mắt anh ta, Diệp Lâm cũng được, đám đồ đệ bỏ mạng đồng ý quy phục cũng thế, tất cả đều chỉ là con kiến mà thôi.

Giết chết bọn họ giống như dẫm chết một đám con kiến. Vậy nên anh đâu thèm đế ý một đám con kiến quy phục hay không quy phục.

“Các người đều tận mắt nhìn thấy Trịnh Tam Pháo chết, nhưng ai cũng trơ mắt ra nhìn, thế mà bây giờ còn có mặt mũi nói đồng ý trung thành với nhà họ Hứa chúng tôi? Đám rác rưởi các người xứng sao?”

“Cổ võ giới chúng tôi không cần sự trung thành của đám con kiến các người!”

“Có thể để cho các người làm vật bồi táng chung với một cổ võ giả là vinh hạnh cho các người lắm rồi!”

Lúc nói chuyện, Hứa Tường quay người xuống ngựa, vừa định ra tay…

Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này…

“Dừng tay!”

Dưới chân núi chợt vang lên tiếng một tiếng hét.

Vài giây sau, một già một trẻ, hai bóng người nhanh nhẹn vọt lên trên núi.

“Hứa thủ! Khoan đã!”

Một ông cụ cầm một cây trường thương xuất hiện ở hiện trường.

Nghe tiếng nói, Diệp Lâm quay lại nhìn thì thấy là Giang Vệ Quốc.

“Ông Giang?” Hoa Quốc Đống nhìn thấy ông cụ Giang phủ Phụng Thiên kịp thời chạy tới thì thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi anh ta nhắn tin cho Giang Lãng, báo với Giang Lãng nguy cơ bên này để xin giúp đỡ.

“Diệp Lâm, chúng tôi tới cứu anh!” Theo sau

là cháu gái Giang Đường của Giang Vệ Quốc: “Hi hi, lần này anh thiếu nhà họ Giang chúng tôi một ân tình, anh định trả lại thế nào? Lấy thân trả nợ hả?”

Nhìn thấy Giang Vệ Quốc, Hứa Tường hơi sửng sốt, chần chừ không ra tay.

Rốt cuộc thì Giang Vệ Quốc đại biểu cho phủ Phụng Thiên. Cho dù là cố võ giả núi Trường Bạch thì cũng phải nể mặt phía chính phủ.

“Ông Giang, đã lâu không gặp!” Hứa Tường ho nhe môt tiếnq, ôm quyền nói.