Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 583: Bình tĩnh lại cho tao!



Cái gì?

Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất giật mình.

Ai cũng không ngờ rằng Hứa Tường ra một chiêu xong liền tha cho anh ta, thế mà anh ta còn dám lên mặt đòi ra chiêu lại!

Một vị cố võ giả có thể tha cho anh ta một mạng là vinh hạnh cho anh ta lắm rồi.

Anh ta nào có tư cách gì đi cò kè mặc cả, thậm chí là đánh trả lại?

“Thằng nhãi kia điên rồi hả? Dám đi ra tay với Hứa thiếu?”

“Đúng là không biết chữ chết viết thế nào, tự đi tìm đường chết!”

“Xem ra lần này, dù là nhà họ Giang cũng không bảo vệ được anh ta!”

Đám người Giang Vệ Quốc thấy vậy thì vội vàng lên tiếng ngăn cản.

“Cậu Diệp, cậu đừng xúc động!”

“Đúng vậy, sư phụ, giữ được rừng xanh sợ gì không củi đốt!”

“Long Vương đại nhân, cấn thận!”

Bọn họ đều cho rằng với thiên phú của Diệp

Lâm thì sớm muộn gì cũng sẽ so được với cố võ giả và báo được thù ngày hôm nay, cần gì phải xả giận trong nhất thời cơ chứ?

Có điều, Diệp Lâm đã muốn ra tay rồi thì không ai có thể ngăn cản.

Ngay sau đó, anh đã vọt tới trước mặt Hứa Tường.

“Nhãi ranh, mày muốn chết thật đấy hả?”

Hứa Tường không ngờ rằng Diệp Lâm lại dám ra tay!

Trả lời anh ta là ánh sáng chợt lóe trong tay Diệp Lâm.

Thấy vậy, Hứa Tường không dám sơ sẩy chút nào, dùng khí độc quanh thân đề buộc cho Diệp Lâm lùi ra.

Rốt cuộc thì người bình thường đến gần anh ta đều sẽ bị bệnh hoặc là bị trúng độc.

Có điều, cơ thể Diệp Lâm vốn đã kháng mọi loại độc, khí độc quanh thân Hứa Tường không hề có hiệu quả với anh.

Ngay sau đó, ánh sáng chợt lóe, Diệp Lâm vung dao găm lên, định cho Hứa Tường một vết thương suốt đời khó quên.

Vù!

Lực lượng quỷ dị từ yêu đao bên trong dao

găm lập tức bám lên trên lưỡi dao sắc bén.

Khoảnh khắc Diệp Lâm ra tay, Hứa Tường vẫn còn ngồi trên lưng ngựa, không kịp né tránh, bị trúng chiêu.

Có điều, Hứa Tường cũng không phải ăn chay, ngay lúc làn da trên cánh tay bị lưỡi dao sẳc bén chạm vào, anh ta cũng đã xoay người xuổng ngựa, tránh thoát một đòn trí mạng.



Dù vậy, ống tay áo của Hứa Tường vẫn bị lưỡi dao sắc bén rạch rách, trên cánh tay có một vết máu rõ ràng.

“Khốn kiếp!” Thấy vậy, Hứa Tường nổi giận.

Bị một người trong giới bình thường làm cho bị thương?

ở trong mắt Hứa Tường, miệng vết thương kia chính là một loại sỉ nhục!

Sỉ nhục dữ dội!

Một chiêu của Diệp Lâm chỉ nhẹ nhàng rạch một đường trên làn da đối phương, không biết luồng lực lượng quỷ dị kia có thể thành công thấm vào trong cơ thể đối phương hay không?

Anh muốn chém thêm một dao, nhưng lại bị con ngựa gầy kia ngăn cản.

“Hí hí hí!”.

Ngựa gầy hí vang, thân hình gầy yếu giống

như tường thành chặn giữa Diệp Lâm và Hứa Tường, thay chủ nhân của nó ngăn cản đòn tấn công của Diệp Lâm.

Ngay sau đó, ngựa gầy quay đ’âu, lấy thế tấn công xông về phía Diệp Lâm.

Lực xông lên mạnh mẽ nhanh chóng, người ta hoàn toàn không ngờ rằng một con ngựa gầy lại có thể bùng nổ ra lực lượng khủng bố như thế.

Ngay cả Diệp Lâm cũng không dám xem thường lực lượng kia.

“Không hổ là Long Mã uống máu!” Diệp Lâm không nhịn được khen một câu, thảo nào đại xà cũng phải tránh sang bên, trốn thẳng xuống chân núi.

Cho dù là võ giả bình thường bị đâm trúng, thì cũng phải gãy xương đứt gân, thậm chí là chết ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, Diệp Lâm đi theo Thần Hành, né tránh liên tục.

Còn con ngựa gầy kia thì cứ quay tròn thân hình giống như là con quay vậy.

Đầu quay chân bước, tốc độ cực nhanh, thân hình mạnh mẽ, trong khoảnh khắc dường như quay thành một vòng gió lốc, không thể nào ngăn cản.

“Con ngựa của anh có chút nóng tính!”

Diệp Lâm bắt được sơ hở của nó, không một

chút nương tay, đâm thẳng về phía nó.

“Bình tĩnh lại cho tao!”

Dưới thế công điên cuồng của ngựa gầy, Diệp Lâm đâm thẳng vào đầu ngựa gầy, rồi thuận thế đâm sâu xuống, đè mạnh đầu ngựa gầy xuống mặt đất.

Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Trên mặt đất cũng bị đấm ra một hổ sâu.

“Không!” Hứa Tường nổi giận gào lên một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ khó có thế tin.

Anh ta vốn dĩ đứng một bên quan sát, cho rằng ngựa gầy của mình đã tấn công rồi là có thể làm cho Diệp Lâm mất mạng, không cần mình phải ra tay nữa.

Đừng thấy nó chỉ là một con ngựa mà lầm, thực tế thì nó là một con long mã, ngay cả tông sư bình thường cũng không đánh lại nó.



Nếu đối phương ngay cả một con súc sinh cũng đánh không lại, chết dưới vó ngựa, thì có gì phải nói nữa chứ?

Anh ta tuyệt đối không ngờ rằng Diệp Lâm lại bắt lấy sơ hở giết ngược lại.

Thậm chí còn không chút nương tay, đánh chết trong một chiêu, đè xuống mặt đất.

Thấy vậy, Hứa Tường lập tức nối giận.

Đánh chó phải nể mặt chủ, huống chi nó còn là thú cưỡi của mình, hơn nữa không phải là thú cưỡi bình thường, mà rất là quý giá.

Lúc Hứa Tường muốn ra tay cứu thì đã không kịp nữa rồi.

Anh ta chỉ có thể trơ mắt ra nhìn ngựa gầy trúng chiêu, nện xuống mặt đất thành một hố sâu.

Anh ta cực kì đau lòng.

“Đại xà!”

Sau khi đánh chết long mã, Diệp Lâm không chút do dự gọi cự mãng ra.

Ầm âm ầm!

Mặt đất bắt đầu rung động.

Ngay sau đó, một bóng dáng khống lồ giống như là trụ trời đột ngột chui ra từ mặt đất.

Là cự mãng lao lên từ dưới chân núi.

Long mã đã chết, nó không còn sợ gì nữa.

Khoảnh khắc chui lên mặt đất, nó nuốt hết thân hình gầy đét của long mã vào trong bụng.

Thấy vậy, Hứa Tường vừa bất ngờ vừa tức giận.

Thú cưỡi của mình bị đánh chết thì thôi đi, bây giờ tới cái xác cũng không được giữ lại, bị con súc sinh của đối phương nuốt trọn hết?

“Khinh người quá mức!”

Hứa Tường nghiến răng nghiến lợi, vừa định ra tay đánh chết cự mãng cùng cách với Diệp Lâm lúc nãy để trả thù…

Ngay lúc này, một màn không thể tưởng tượng hiện lên, khiến Hứa Tường sững sờ tại chỗ, trợn to mắt ra nhìn.

Sau khi cắn nuốt long mã, con cự mãng kia ngửa mặt lên rít vang trời, dường như là đang rơi vào trong cơn đau đớn giày vò, và cái đầu khống lồ của nó bắt đầu có sự thay đối.

Từng mảnh vảy màu xanh giống như dao thép trồi lên trên đầu cự mãnh.

Giống như là có hàng vạn lưỡi dao đâm mạnh ra từ trong cơ thể nó, hiện lên bên ngoài thân thể, biến thành vảy, vảy như quân bài domino, hàng vạn quân bài sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, bao phủ toàn bộ cái đầu khổng lồ.

“Tiên Nhi?”

Nhìn thấy cự mãng thay đối, Liều Như Yên lo lắng mà hô lên.

“ơ kìa…”

“Đây là… tướng hóa rồng?”