Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 585: Anh ta hại chết bọn họ rồi!



Hứa Tường của lúc này đã mất đi thú cưỡi duy nhất, rõ ràng là chỉ còn một mình, không có bất cứ chỗ dựa nào.

Đối mặt với sự kiên quyết của nhà họ Giang, Hứa Tường nhìn Diệp Lâm với ánh mắt tràn đầy thù hận.

Anh ta lại nghĩ: Dù sao thằng nhãi này cũng đã trúng Thập Phương Độc Kiếp rồi, không còn sống được bao lâu nữa, không cần phải sốt ruột giết anh ta trong nhất thời.

Nghĩ đến đây, Hứa Tường ngửa đầu lên nhìn thoáng qua đại xà có dấu hiệu hóa rồng, nghĩtiếp: Chờ Diệp Lâm chết rồi tao sẽ đi thu thập mày!

Nếu con nghiệt súc kia có thể thật sự hóa thành rồng, thì nó sẽ có giá trị hơn cả con long mã của mình.

Hứa Tường thu lại khí thế, mở miệng nói: “Được rồi, chuyện đến đây là dừng.”

“Họ Diệp kia, chúng ta cứ đợi xem!”

Cuối cùng, Hứa Tường nhìn thoáng qua Diệp Lâm một cái. Anh ta tin chắc rằng lần gặp nhau tiếp theo, đối phương đã là một thi thể.

Ngay sau đó, Hứa Tường quay người lại, bước nhanh xuống núi.

Diệp Lâm nhìn theo bóng dáng Hứa Tường,

không có ngăn cản, mặc kệ anh ta đi xuống núi.

Bởi vì một chiêu vừa rồi của mình đã đánh trúng cánh tay đối phương. Tuy rằng chỉ rạch nhẹ một vết ngoài da thôi, nhưng mà lực lượng quỷ dị của yêu đao đã kịp thấm vào trong miệng vết thương.

Nếu cứ để vết thương tiếp tục phát triển, thì sớm muộn gì cả cánh tay của anh ta cũng sẽ bị phế.

Thấy Hứa Tường đi rồi, mọi người ở hiện trường có vui có buồn.

Hai ông cháu nhà họ Giang và đám người Hoa Quốc Đống thấy kẻ địch đã đi thì thở phào nhẹ nhõm.

Còn đám đồ đệ bỏ mạng thì dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng Hứa thiếu trong Tứ Hổ nhà họ Hứa thế mà lại chủ động nhường bước.

Anh ta hại chết bọn họ rồi!

Bây giờ bọn họ biết đối mặt thế nào với chủ nhân của Long Môn đây? Xui xẻo là mất mạng như chơi!



“Chúc mừng Long Vương đại nhân!”

Lúc này, có kẻ hay nịnh nọt đã dẫn đầu chúc mừng Diệp Lám.

“Ngay cả kẻ địch mạnh như Tứ Hổ nhà họ Hứa, cổ võ giả núi Trường Bạch, cũng bị Long

Vương đại nhân đánh đi!”

“Long Vương đại nhân uy vũ, chúng tôi rất vinh hạnh khi được gia nhập Long Môn!”

Có người dần đầu, đám người còn lại cũng không dám íê mề, lập tức hò hào lên tiếng, hoan hô và chúc mừng Diệp Lâm.

“Long Vương uy vũ!”

“Long Vương uy vũ!!”

“Long Vương uy vũ!!!”

Đối mặt với sự quy phục của mọi người, mặt mày Diệp Lâm lại lạnh lẽo như băng.

Anh tất nhiên là không quên được sắc mặt của đám đồ đệ bỏ mạng kia khi quy phục nhà họ Hứa.

“Chắc là các người không ngờ rằng tôi còn sổng. Còn các người lại giống như chó nhà có tang, bị nhà họ Hứa vứt bỏ, đúng không?”

Nghe vậy, mọi người vừa sợ hãi vừa xấu hố, cứ ấp úng không biết nên giải thích thế nào.

“Long Vương đại nhân, xin hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm…”

“Cho dù là Tứ Hổ nhà họ Hứa, thậm chí là Hứa Đại Mã Bổng đến đây, chúng tôi cũng sẽ cùng tiến cùng lui với Long Vương đại nhân!”

Mọi người lại sôi nối nghĩ một đằng nói một nẻo thề thốt lòng trung thành.

Có điều, dù là đồ ngốc cũng biết lần sau khi gặp cổ võ giả nhà họ Hứa thì sẽ phải lựa chọn như thế nào.



“Long Vương, nên xử lý bọn họ thế nào?” Hoàng Tiềm hỏi.

“Long Vương đại nhân…tha mạng đi… chúng tôi không dám nữa…” Mọi người sôi nổi quỳ xuống đất xin tha.

Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi nói: “Kẻ nào lúc nãy quy phục nhà họ Hứa thì tự chém một tay đi!”

Cái gì?

Tự chém một tay?

Nghe vậy, mọi người đều thay đối sắc mặt.

Nhưng dưới ánh nhìn giận dữ của Diệp Lâm và sự ép buộc của Hoàng Tiềm, mọi người không dám không nghe theo.

“Muốn giữ tay hay là giữ mạng?” Hoàng Tiềm đi giữa đám người: “Cho các người ba giây suy nghĩ.”

Tiếng hét thảm thiết vang lên chính là đáp án của mọi người.

Tự chém một tay, tiếp thu trừng phạt.

Nhìn thấy một màn máu tanh như thế, hai

ông cháu Giang Vệ Quốc và Giang Đường đều rất bình tĩnh.

Không ai đi thương hại kẻ phản bội, huống chi bọn chúng đều là một đám đồ đệ bỏ mạng, cho dù có giết chết thì cũng là vì dân trừ hại.

Có điều, vào lúc này…

Phụt…

Diệp Lâm lại phun ra một ngụm máu đen.

Một luồng lực lượng không giống bình thường đang chạy loạn trong cơ thể anh. Toàn bộ ngũ tạng lục phủ đều bị thương nặng nhẹ khác nhau.

“Sư phụ, anh sao vậy?” Thấy vậy, Hoa Quốc Đổnq qiât mình đi lên đỡ anh.