Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 590: Các người nghe nói chưa?



“Các người nghe nói chưa? Diệp tiên sinh mới vừa đánh thắng Tứ Hổ nhà họ Hứa, thậm chí còn tự mình đánh chết một gã gia thần nhà họ Hứa nữa!”

“Cái gì? Tứ Hổ nhà họ Hứa? chính là con trai của Hứa Đại Mã Bống, một trong bảy đỉnh chủ thuộc núi Trường Bạch đấy hả?”

“Họ Hứa núi Trường Bạch, ngoài nhà bọn họ ra thì còn có ai nữa?”

“Ngay cả cố võ giả núi Trường Bạch cũng dám giết và giết thành cồng? Rốt cuộc Diệp tiên sinh là thân thánh phương nào vậy?”

“Bởi vậy mới nói hiện nay người ta là kẻ mạnh nhất Phụng Thiên!”

Đám đại lão các lĩnh vực ở Phụng Thiên tụ tập tại nhà họ Trương, bàn tán xôn xao về vị Diệp tiên sinh kia mới vừa đến là đã trở thành kẻ mạnh nhất Phụng Thiên.

Trong khi bên ngoài sân nhà họ Trương đỗ rất nhiều siêu xe, một cỗ kiệu tám người nâng đi tới, thật sự là rất nổi bật, thu hút sự chú ý của mọi người, trở thành tiêu điểm của đám đỏng.

“ơ kìa, là kiệu tám người nâng! Người ngồi trong kiệu không phải người thường đâu!”

“Đúng vậy, người thường không có tư cách ngồi kiệu tám người nâng, lại còn là kiệu quan nữa chứ!”

“ở thành Phụng Thiên, chỉ có số ít người đếm được trên đầu ngón tay mới có thể ngồi kiệu tám người nâng thôi!”

Khác với siêu xe, chỉ cần anh có tiền là anh có thể mua có thế ngồi. Còn cỗ kiệu, nhất là số người nâng cỗ kiệu, có quy định rất nghiêm ngặt, có tiền cũng chưa chắc có tư cách ngồi.

Theo quy định hiện nay, người thường chỉ được dùng kiệu hai người nâng, còn kiệu quan thì có hai loại là bốn người nâng và tám người nâng.

Quan từ tam phẩm trở lên là có thể dùng kiệu bốn người nâng ở thủ đô, còn bên ngoài thủ đô thì có thế dùng kiệu tám người nâng.



Lúc mọi người đang bàn tán, cổ kiệu tám người nâng kia đã đi tới cửa nhà họ Trương.

Một người trẻ tuối đi bên cạnh kiệu, vừa vén rèm kiệu vừa nói: “ông nội, tới rồi!”

Một ông cụ mặc đồ Đường khom lưng xuống kiệu. Ông ta đứng ngay cửa, một luồng khí thế uy nghiêm toát ra, khiến người ta không nhịn được cúi đầu.

“ơ, ông ấy chính là ông Nghiêm, Nghiêm đại học sĩ đấy mà!”

Có người nhận ra ông ta, không nhịn được

hô lên.

Không ngờ bữa tiệc tối hôm nay của nhà họ Trương lại có thế dẫn đến ông cụ Nghiêm của nhà họ Nghiêm.

“Tôi nói rồi mà, ai có thân phận lớn đến mức đi kiệu tám người nâng, hóa ra là ông Nghiêm, vậy là đúng rồi!”

Ông Nghiêm trong miệng mọi người tên là Nghiêm Kỳ Học, là đại nho đương thời, nổi tiếng thiên hạ, học trò làm quan trải rộng các châu.

Ông ta từng nhậm chức Hàn Lâm học sĩ, quan chức tam phẩm.

Tuy rằng hiện giờ ông ta đã về hưu dưỡng lão tại Phụng Thiên, nhưng mà ông ta vẫn còn thân phận, được đặc cách dùng kiệu tám người nâng ra ngoài.

Đừng nói là người thường thấy ông ta đều phải cúi đầu, mặc dù là cha con nhà họ Giang phủ Phụng Thiên ở đây cũng phải cung kính gọi một tiếng “thầy”.

Lúc này, ông ta đang đứng ngoài cửa nhà họ Trương, nhận lấy ánh mắt kính sợ của mọi người.

Người thanh niên mặc đồ gấm đứng bên cạnh có chút khó hiểu hỏi: “ông nội, nhà họ Trương đổi chủ, chỉ cần để cháu thay mặt nhà mình đi tặng quà chúc mừng là được rồi, ông cần



gì phải tự mình đi một chuyến chứ?”

Nghiêm Kỳ Học lắc đầu nói: “Cháu không hiếu. Nếu là người bình thường thì tùy tiện ứng phó là được. Nhưng mà lần này, chủ nhân mới của nhà họ Trương là một người khác họ có lai lịch hơn người.”

“Sản nghiệp nhà họ Trương trải rộng Phụng Thiên, liên lụy cực lớn, ông cần phải tự mình đi nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

Nghiêm Kỳ Học tất nhiên là từng nghe đủ loại tin đồn về Diệp Lâm. ông ta thậm chí còn gọi điện thoại cho đồng nghiệp ở Yến Kinh để hỏi thăm Diệp Lâm.

Nghe nói cậu ta có mối quan hệ thân thiết với Nội Các, vậy nên ông ta rất tò mò, tự mình đi đến xem.

“Ây da, ông Nghiêm, cơn gió nào thối ông đến đây vậy?”

Sau khi nghe nói về người đến, đám trưởng lão nhà họ Trương đều hoảng hốt mà đi ra tiếp đón.

Nhà họ Nghiêm là danh môn vọng tộc tại Phụng Thiên. Ngoài ông Nghiêm ra, trong tộc còn có khá nhiều con cháu nhậm chức trong Nội Các, có thế nói là một gia đình quan chức hàng thật giá thật.

Nhà họ Trương tất nhiên cũng có gửi thiệp mời đến nhà họ Nghiêm, chỉ là không ngờ ông cụ Nghiêm đã về hưu dưỡng lão thế mà lại tự mình đến đây.

“Ông Nghiêm, không kịp tiếp đón từ xa, mong ông đừng trách. Mời vào mời vào!”

Nghiêm Kỳ Học chắp tay cười nói: “Tôi nghe nói nhà họ Trương đổi chủ, đáy là một chuyện lớn, nên tự mình tới chung vui!”

Dưới sự vây quanh của nhà họ Trương, đám người nhà họ Nghiêm đi vào trong nhà.

Nghiêm Kỳ Học tự mình đến dự tiệc, thật sự là khiến nhà họ Trương rất vinh hạnh.