Vị sư phụ thứ bảy mươi ba của Diệp Lâm xuất thân từ gia tộc trộm mộ, là Mộ Vương đương thời. Người ta nói không có mộ mà ông ấy tìm không thấy, vào không được.
Ngay cả lăng Tần Thủy Hoàng thần bí khó lường, bị giới trộm mộ coi là cấm địa, cũng bị ông đi một vòng.
Hơn nữa, ông ấy còn trộm bản nhạc gốc Cao Sơn Lưu Thủy thất truyền hơn hai nghìn năm.
Ai cũng biết bản nhạc Cao Sơn Lưu Thủy đã thất truyền từ lâu. Bản nhạc được truyền qua nhiều thế hệ chỉ là một bản nhạc sao chép không hoàn chỉnh. Còn bản nhạc gốc thì chính là vật bồi táng, ngủ say hơn hai nghìn năm trong lăng Tần Thủy Hoàng.
Tuy rằng Cao Sơn Lưu Thủy bản gốc đã xuất hiện. Nhưng mà tiếc rằng vị sư phụ xui xẻo kia của mình, còn chưa kịp bán bản gốc đi, thì đã rơi vào lưới pháp luật.
Cao Sơn Lưu Thủy đã thành thất truyền, cứ như vậy mà bị sư phụ mang vào ngục giam số 0, suýt chút nữa là thật sự thất truyền.
ở trong ngục, Diệp Lâm đã học được các loại nhạc cụ, thành thạo nắm giữ bản Cao Sơn Lưu Thủy từ chỗ sư phụ thứ sáu mươi bốn cầm Ma.
Dứt lời, Diệp Lâm ngồi xuống, chuấn bị đàn.
Nghiêm Bất Khí nghe vậy thì hơi bĩu môi, lấm bẩm: “Hừ, đúng là nói khoác, gì mà trộm Cao Sơn Lưu Thủy từ trong lăng Tân Thủy Hoàng? Đừng đế lát nữa đàn không ra sao, rồi đi trách bản nhạc không đầy đủ!”
Mọi người xung quanh nghe vậy đều cười mà không nói. Bọn họ cho rằng Diệp Lâm nói khoác quá mức, và cho rằng Diệp Lâm sẽ không đàn ra được tiếng đàn hay hơn Nghiêm Bất Khí.
Đúng lúc này, Diệp Lâm chạm nhẹ vào dây đàn.
Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, mọi người đều trở nên căng thẳng, hiện trường vốn dĩ có chút ‘ôn ào lập tức lặng ngắt như tờ.
Ngay sau đó, mọi người cảm thấy mọi thứ trước mắt đều thay đối.
Từ đại sảnh náo nhiệt ‘ôn ào, đến khung cảnh núi non hữu tình.
Dường như tận mắt nhìn thấy Bá Nha và Chung Tử Kỳ người đánh đàn, người lắng nghe.
Cho đến khi bài nhạc kết thúc, Chung Tử Kỳ chết bệnh, biến mất trong tầm nhìn của mọi người. Còn Bá Nha thì ném vỡ đàn, Cao Sơn Lưu Thủy cứ như vậy mà thất truyền.
Tạch!
Tiếng đàn đứt dây vang lên.
Mọi người xung quanh chợt bừng tỉnh từ trong ảo cảnh.
Sau khi hồi hồn, mọi người mới phát hiện rằng mình thế mà lại vô thức chảy nước mắt.
Không biết là vì bị cuốn hút bởi Cao Sơn Lưu Thủy hay là vì cảm động bởi tình nghĩa giữa Bá Nha và Chung Tử Kỳ, có khi cả hai đều có.
Nhưng dù thế nào đi nữa, thì cái loại trải nghiệm âm nhạc bằng cách đắm chìm hoàn toàn bên trong như vừa rồi là có một không hay, không thế nào diễn tả hết bằng lời được.
Trong nhất thời, hiện trường trở nên yên tĩnh, mọi người đều đang ngẫm lại cảm giác lúc nãy.
“Trời ạ… Lúc nãy tôi nghe nhạc, dường như là thật sự gặp được Bá Nha và Chung Tử Kỳ!”
“Anh cũng có loại cảm giác này hả? Tôi cũng giống như vậy đấy! Cái loại cảm giác ấy rất huyền diệu, thật sự là không thể diễn tả thành lời. Tóm lại là một loại trải nghiệm âm nhạc hoàn toàn
mới!”
“Không ngờ trên đời này còn có loại âm nhạc như vậy, thật sự là âm nhạc thần tiên, tinh lọc lỗ tai. So ra thì trước đây tôi đều nghe cái rác rưởi gì không biết, kể cả bản nhạc mà cậu Nghiêm đàn lúc nãy nữa!”
Mọi người nhìn về phía Diệp Lám, trong mắt đều là vẻ kính sợ. Bọn họ không thể tin rằng bản nhạc vừa rồi là do Diệp Lâm đàn lên.
Khi bản nhạc kết thúc, dây đàn cũng vô cùng đúng lúc mà đứt hết, mang đến một kết thúc trọn vẹn cho Cao Sơn Lưu Thủy.
Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm cũng bị tiếng đàn của Diệp Lâm làm cho sửng sốt. Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm lại đánh đàn giỏi đến như thế.
“Sư phụ, anh ghê gớm quá đi! Tôi muốn biết còn có cái gì mà anh không biết không?”
Hoàng Tiềm không có văn hóa, chỉ có thể hò lên “trâu bò”, chứ không biết dùng từ nào để hình dung.
“Bốp bốp bốp!”
Lúc này, Nghiêm Kỳ Học chảy dài nước mắt, không nhịn được dẫn đầu vỗ tay.
“Nhạc hay! Đàn giỏi!”
“Không hố là Cao Sơn Lưu Thủy! Có một
không hai!”
“Bất Khí, cháu thua không oan chút nào!”
Lúc này, Nghiêm Bất Khí đã hoàn toàn ngây người. Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ thua, lại còn thua thê thảm.
Ngay cả bản thân anh ta cũng đắm chìm trong bản nhạc vừa rồi, cũng vô thức mà chảy nước mắt.