Người ta nói kẻ thạo nghề vừa ra tay là biết ngay.
Nghiêm Bất Khí đọc sách viết chữ từ nhỏ, còn được danh sư dạy dỗ, tuy rằng chưa giỏi về mặt thư pháp, nhưng ít nhiều gì cũng biết đánh giá.
Anh ta nhìn một cái là thấy được chữ viết của Diệp Lâm có bút lực mạnh mẽ hùng hậu, khí thế trang nghiêm hùng hồn.
Cho dù là thầy thư pháp của mình, hội trưởng hiệp hội thư pháp hiện nay cũng không bằng.
“Sao… sao có thế chứ?”
“Đây chính là ‘Nhan gân Liễu cốt’ trong truyền thuyết hay sao?”
“Một tên vũ phu như anh ta sao có thế viết ra chữ đẹp như vậy chứ?”
Nếu không phải mọi người tận mắt nhìn thấy thì đại khái đều sẽ cho rằng bức tranh chữ trước mắt được lấy ra từ viện bảo tàng.
Điều khiến mọi người bất ngờ hơn nữa là Diệp Lâm vẫn còn đang tiếp tục viết Đằng Vương Các Tự.
Nghiêm Bất Khí trợn mắt há mồm, suýt chút nữa đã quên mất rằng mình còn đang trong cuộc
so tài thư pháp với Diệp Lâm.
Lúc Nghiêm Bất Khí vẫn còn đang ngây người, Diệp Lâm đã viết một hơi xong cả bài thơ.
Đằng Vương Các Tự có hơn bảy trăm chữ, Diệp Lâm chỉ dùng hơn mười phút là viết xong cả bài thơ, cả bài thơ hoàn mỹ hiện ra trước mắt mọi người.
Dáng chữ mới lạ, quy tắc chặt chẽ, khí thế bàng bạc, có một không hai.
Dù có soi mói thì cũng không tìm ra được một chút lỗi nào.
“Vậy là… viết xong rồi hả? Mau vậy sao?”
“Viết đẹp quá đi! cảm giác như là được viết từ bậc thầy thư pháp vậy!”
“Thật sự là khiến người ta khó có thể tin nổi! Diệp tiên sinh không chỉ có đàn hay, cờ giỏi, mà ngay cả viết chữ cũng đẹp nữa, thật sự là toàn tài mà!”
Mọi người ngạc nhiên mà cảm thán, rồi nhìn sang phía Nghiêm Bất Khí.
Người ta nói không sợ không biết nhìn hàng, chỉ sợ hàng so hàng.
Có bức Đằng Vương Các Tự của Diệp Lâm như châu như ngọc ở đó, rồi nhìn sang bức tranh chữ mà Nghiêm Bất Khí còn chưa viết xong, dường như chỗ nào cũng kém, chỗ nào cũng
không thể so.
Tuy rằng Nghiêm Bất Khí còn chưa viết xong, nhưng mà mọi người dường như đã đánh giá ra được ưu khuyết điếm.
“Haizz…” Ngay cả Nghiêm Kỳ Học cũng thở dài một hơi, trầm trọng mà nhắm đôi mắt lại, cho rằng không cần thiết phải so nữa.
Lúc này, Diệp Lâm đã viết xong rồi, lại còn cực kì vừa lòng với Đằng Vương Các Tự do tự mình viết.
Anh ngấng đầu lên, thấy Nghiêm Bất Khí đang ngơ ngác nhìn mình, bản thư pháp chỉ mới viết được một nửa.
Diệp Lâm cười nói: “Anh nhìn tôi làm gì? Còn so nữa hay không?”
Nghe vậy, Nghiêm Bất Khí hồi hồn lại, nhìn về phía tác phấm của mình, tay cầm bút lông vô thức run lên.
Đã đi bốn biển màng gì nước. Đã thấy Vu Sơn màng gì mây.
Sau khi thấy được chữ của Diệp Lâm, rồi nhìn lại chữ của mình, Nghiêm Bất Khí tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn nảy sinh lòng xấu hố.
Nếu không phải có đám đông đang nhìn, thì Nghiêm Bất Khí chỉ muốn xé nát bản chữ của mình ngay tại chỗ.
Anh ta thậm chí tuyệt vọng mà nghĩ, cho dù cho anh ta thêm mười năm nữa, thì cũng chưa chắc viết được chữ ở trình độ của đối phương.
Mình… lại thua rồi!
Rõ ràng là tài tử hàng đầu Phụng Thiên, thế mà lại thua một tên vũ phu ở cả ba phần cầm, kỳ, thư!
Nghiêm Bất Khí càng nghĩ càng tức giận.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Nghiêm Bất Khí sững sờ tại chỗ, dáng vẻ không biết làm sao, trông giống như một tên hề thì không nhịn được nổi lên lòng thương hại anh ta.
“Được rồi!” Lúc này, Diệp Lâm lại lấy thêm một tờ giấy Tuyên Thành trải trên mặt bàn: “Anh viết từ từ đi. Tôi nhân tiện so trước phần ‘họa’ tiếp theo.”
Dứt lời, Diệp Lâm thế mà lại lấy nghiên mực vẩy lên trên giấy Tuyên Thành.
Vẩy mực thành tranh!
Ngay sau đó, vài nét bút ít ỏi, một bức tranh sơn thủy từ vấy mực lập tức hiện ra trước mắt mọi người.