Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 617: Nguyền rủa?



Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Có điều, đối với vị tông sư thiếu niên đánh chết Tọa Sơn Điêu trước mặt, mọi người không hề nghi ngờ về khả năng bảo vệ thuốc thần của anh ta.

“Những chuyện này còn chưa xảy ra, đợi khi nào xảy ra rồi bàn lại cũng không muộn”

Lúc này, Nghiêm Kỳ Học cũng cười nói: “Có điều có những lời vừa rồi của Diệp tiên sinh, chúng tôi cũng yên tâm hơn rồi.”

“Tóm lại là Diệp tiên sinh cứ đi làm đi, các gia tộc và thế lực của Phụng Thiên chúng tôi đều sẽ dốc sức ủng hộ và cống hiến sức lực cho Diệp tiên sinh.”

Nếu Phụng Thiên giành được cơ hội nuốt trọn thị trường dược phẩm hai mươi nghìn tỷ mỗi năm, thì Phụng Thiên sẽ cung cấp được biết bao nhiêu việc làm và cơ hội cho người dân bản địa?

Phụng Thiên có khi còn trở thành địa phương giàu có đông đúc nhất Đại Hạ.

Vậy nên, loại gia tộc hàng đầu Phụng Thiên như nhà họ Nghiêm mới dẫn đầu tỏ thái độ.

Dù Diệp Lâm có bất cứ yêu cầu nào thì mọi người cũng sẽ dốc sức phối hợp để làm vừa lòng anh. Tất cả đều là vì có thể giữ được sản nghiệp dược phẩm ở lại Phụng Thiên.

Diệp Lâm gật đầu: “Hiện giờ đã chuẩn bị xong hết rồi, việc sản xuất đan dược cũng đã được lên kế hoạch. Vị trí địa lý của Phụng Thiên rất tốt. Tôi định coi Phụng Thiên là trụ sở để phát triển sản nghiệp dược phẩm”



Nghe vậy, mọi người đều vui mừng tỏ vẻ ra tiền ra lực để ủng hộ.

Sau khi thỏa thuận miệng xong, cả khách và chủ đều vui vẻ, mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người đều vừa lòng đi về.

Vậy là các thế lực ở Phụng Thiên đều được Diệp Lâm nắm giữ.

Cùng lúc đó, đỉnh Ưng Chủy, núi Trường Bạch. Một tiếng gào giận dữ vang thấu trời xanh. “Tay của tôi... sao lại thế này?”

“Tôi muốn đi làm thịt thằng nhãi kia!”

Hứa Tường quay lại trên núi với một một bụng tức giận vì không thể giết chết Diệp Lâm.

Lúc anh ta đang tắm rửa thay đồ, anh ta chợt phát hiện miệng vết thương trên cánh tay do Diệp Lâm rạch đứt thế mà càng lúc càng lớn, dường như có một loại lực lượng đang xé rách miệng vết thương, khiến nó không thể khép lại được.

Miệng vết thương lúc đầu chỉ lớn cỡ một ngón tay, tới bây giờ thì lớn cỡ một bàn tay.

Thấy vậy, Hứa Tường vừa giận dữ vừa hoảng sợ, lo rằng cứ tiếp tục như thế thì cả cánh tay mình đều sẽ tàn phế.

“Chắc chắn là thằng nhãi kia giở trò quỷ!” “Tôi muốn làm thịt cậu ta!”



Hứa Tường thay đồ xong liền chuẩn bị đi Phụng Thiên để tìm Diệp Lâm tính sổ.

“Lão Tứ, cậu mới vừa về mà sốt ruột đi đâu nữa vậy?” Lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc đồ sang trọng, bướm bay quanh người, chặn đường Hứa Tường.

“Di, tôi bị người ta tính kế!” Hứa Tường giờ miệng vết thương của mình lên: “Dì xem!”

Người phụ nữ kia thấy vậy thì rất sốc, giật mình nói: “Đây là... nguyền rủa của yêu đao Đông Dương?”

“Yêu đao? Nguyền rủa?” Hứa Tường sửng sốt, thầm nghĩ có khi nào thăng nhãi đánh nhau với mình lúc nấy không phải là người của Đại Hạ?

“Lão Tứ, sao cậu lại bị thương vậy?” Người phụ nữ vội vàng hỏ nhau với võ sĩ Đông Dương hả?”

“Không phải, tôi đánh nhau với một thằng nhãi tên Diệp Lâm!” Hứa Tường kể lại hết mọi chuyện vừa xảy ra.

“Nếu không phải phủ Phụng Thiên dốc sức bảo vệ cậu ta, thậm chí còn muốn gọi quân Doanh Châu đến đánh tôi, thì tôi đã chém cậu ta thành tám khối từ lâu rồi.”

Người phụ nữ nghe vậy thì cảm thấy lạ: “Vậy sao thằng nhãi kia lại dùng yêu đao Đông Dương?”

“Di, yêu đao là gì vậy?” Hứa Tường tò mò hỏi rồi nói tiếp: “Vũ khí gây ra vết thương của tôi không phải là đao, mà là một cây dao găm!”