“Sư phụ!” Hoa Quốc Đổng đứng bên cạnh Diệp Lâm, cười tranh công: “Đừng lo lắng, tôi tới giúp anh đây!”
Hai anh em Hứa Như Hải thấy vậy thì cảm thấy khó hiếu, không biết thằng nhãi Diệp Lâm chơi chung với đại thiếu gia ăn chơi trác táng của phủ Thuận Thiên khi nào vậy?
Nếu phủ Thuận Thiên xen vào chuyện này thì đúng là hơi khó làm rồi.
Hồng Sơn Di nhìn thoáng qua Hoa Quốc Đống và đám thị vệ mà Hoa Quốc Đống dẫn đến.
Cuối cùng, ông ta nhìn về phía Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Nhãi ranh, cậu lớn mặt thật đấy!”
“Đầu tiên là nhà họ Triệu, sau đó là phủ Thuận Thiên, xem ra cậu cũng hô mưa gọi gió ở Yến Kinh đấy chứ!”
Nghe vậy, Hứa Như Vân khinh thường nói: “Chỉ dựa vào cái miệng đi giả danh lừa bịp thôi!”
Tuy rằng ngoài miệng bà ta không phục, nhưng mà trong lòng bà ta lại ghen ghét đến mức điên cuồng.
Bà ta thầm nghĩ: Nếu con trai mình cũng có nhân mạch lớn như thế thì tốt rồi.
Hồng Sơn Di lại không nghĩ vậy: “Nếu thằng nhãi kia chỉ có cái miệng thì tồi cần gì phải chạy
từ nước ngoài về đây một chuyến?”
Hứa Như Hải vội vàng nói: “Làm phiền Hồng đại sư ra tay, giúp nhà họ Hứa chúng tôi loại bỏ phiền phức.”
“Yên tâm đi!” Thái độ của Hồng Sơn Di vẫn còn rất kiên quyết: “Tôi nói rồi, hôm nay dù là ai ra mặt hòa giải cũng không được, kể cả người của phủ Thuận Thiên cũng không quản được tôi.”
Hoa Quốc Đống lạnh lùng nói: “Hồng đại sư, ông dám đánh chết người ngay trong địa phận của chúng tôi và ngay trước mặt phủ Thuận Thiên chúng tôi hả?”
“Có gì không dám?” Hồng Sơn Di cười lạnh nói: “Thanh Môn chúng tôi làm việc, còn chưa đến lượt phủ Thuận Thiên các cậu nhúng tay vào!”
“Huống chi, cậu chỉ dẫn vài binh tôm tướng cua đến đây mà cũng đòi cản tôi hả?”
“Buồn cười!”
Hồng Sơn Di không hề coi trọng đám người mà Hoa Quốc Đống dẫn đến.
Nếu không phải vì bộ đồ quan trên người bọn họ, thì ông ta có thế giết chết bọn họ bất cứ lúc nào.
“Ông…”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức giận dữ.
Anh ta muốn bắt tên điên nước ngoài kia, nhưng anh ta cũng biết rằng chỉ với vài người bên cạnh mình là không đủ.
Nếu thật sự ra tay thì thế nào cũng sẽ có thương vong.
Lúc này, Hoa Quốc Đống cầm điện thoại đế sau lưng, định đi gọi người giúp đỡ.
“Hừ! Cậu định gọi thêm người nữa hả? Muộn lắm rồi!”
Hồng Sơn Di hừ lạnh một tiếng: “Chờ lúc người đến thì tôi đã giải quyết thằng nhãi kia xong và cao chạy xa bay rồi!”
ở trong mắt Hồng Sơn Di, giải quyết thằng nhãi trước mắt chỉ là chuyện của hai ba chiêu. Mặc dù khi xong việc, ông ta phải đối mặt với nhiều thị vệ phủ Thuận Thiên hơn nữa, thì với thực lực của ông ta, cũng có thế an toàn rút lui.
Cao thủ Thanh Môn tung hoành nước ngoài, nếu không có một chút bản lĩnh chạy trốn thì chắc là đã ở tù lâu rồi, làm gì có Thanh Môn nổi tiếng ngày nay.
Lúc này, Diệp Lâm cảm ơn ý tốt của mọi người, cất bước đi lên.
“Nếu đối phương nhắm vào tôi thì không cần người khác xen vào, đế tôi tự mình xử lý là được!”
“Có điều…” Triệu Uyển Đình vẫn còn cảm
thấy lo lắng, thật sự không muốn nhìn thấy Diệp Lâm và Thanh Môn trở thành kẻ thù của nhau.
Rốt cuộc thì lúc nãy nghe nói Diệp Lám bị bảy thị cổ võ hợp tác khiêu chiến, có khi còn cần phải ra nước ngoài tìm kiếm sự che chở từ Thanh Môn.
Nếu bây giờ hai bên vung tay đánh nhau thì chẳng phải là đang không kiếm thêm một kẻ thù hay sao?
Nhưng mà, Diệp Lâm không hề nghĩ như vậy.
Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, thì phải giết người.
“Hồng đại sư, mời ông nhớ kỹ!” Diệp Lâm bước lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không phải là tôi và Thanh Môn trở mặt thành thù, mà là ông tự tìm đường chết!”
Nghe vậy, Hồng Sơn Di nối giận.
“Nhãi ranh, chết đến nơi rồi mà còn dám mạnh miệng hả? Hôm nay dù là Jesus tới đây thì cũng không thể cứu được mày!”