Kiếm khí khuấy động đất trời, khí thế nghiền áp. toàn trường!
Theo một tiếng vang cực kì chấn động...
Một kiếm kinh hồng xuyên qua ngực Thượng Quan Khánh Hồng!
Trên mặt Thượng Quan Khánh Hồng tràn đầy sợ hãi, giống như một pho tượng đông cứng lại trong giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Kim Cương kiếm trong tay anh ta lướt qua không trung với một đường cong hoàn mỹ rồi nhẹ nhàng rơi xuống và cắm ở giữa sân.
Giống như cảnh tượng đổ nát, kích gãy chìm trong cát, có vẻ đột ngột lại thê lương.
“Kẻ thua cuộc sẽ bị lấy vũ khí!"
“Tôi lấy kiếm của anh!”
Dứt lời, Diệp Lâm giơ tay ra.
Kim Cương kiếm trên mặt đất lập tức rung rẩy, phát ra từng tiếng kiếm vù vù, dường như là không muốn.
Có điều, sau đợt giằng co ngắn ngủi, Kim Cương kiếm vẫn rời khỏi mặt đất, giống như cá mắc câu, rơi vào trong tay Diệp Lâm.
Diệp Lâm dùng chân khí để khống chế kiếm, kết quả là kiếm cứ trơ trơ ra, mặc kệ ý đồ của anh.
Giống như là anh không phải đang cầm kiếm, mà đang cầm một khối sắt đá.
Vù!
Diệp Lâm càng dùng sức thì kiếm sẽ càng kháng cự.
Lúc này, anh chợt rút dao găm ra, đâm mạnh một cái vào thân kiếm.
“Phá cho tôi!"
Răng rắc!
Ba luồng lực lượng thương, hàn và độc trong dao găm cùng nhau xé rách trạng thái phòng ngự của Kim Cương kiếm.
Ngay sau đó, Diệp Lâm rót chân khí vào kiếm, nảy sinh liên hệ với kiếm.
Vù!
Diệp Lâm vung kiếm lên bày ra trạng thái phòng ngự, giống như là có vài vách ngăn được tụ lại từ kiếm khí, không một ai có thể phá vỡ được.
Diệp Lâm tiếp tục vung kiếm lên, đâm một cái vào không trung, bày ra trạng thái tấn công, coi kiếm là trung tâm, giống như mãnh hổ vừa được tự do, mạnh mẽ nhanh nhẹn, uy lực chấn động.
“Kiếm tốt!"
“Hay cho một cái tấn công phòng thủ thống nhất!”
Tiếp theo, Diệp Lâm cất kiếm vào trong hộp kiếm.
Cùng lúc đó, bầu không khí ở hiện trường trở nên cứng lại, xung quanh yên tĩnh như chết, ngay cả kim rơi cũng có thể nghe tiếng.
Bởi vì mọi thứ đã và đang xảy ra trước mắt đã hoàn toàn vượt qua ngoài dự đoán của mọi người.
Nếu thời gian quay lại một phút trước, thì chắc sẽ không có ai ngờ rằng người cuối cùng đứng trên võ đài là Diệp Lâm phe thế giới người thường, còn người thua là cổ võ giả giới cổ võ.
“Thiên kiêu cổ võ nhà Thượng Quan... thua rồi?”
“Rốt cuộc lúc nấy đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi còn chưa nhìn rõ rằng nữa!"
“Cảm giác như là đang nấm mơ vậy, không chân thật một chút nào!”
“Vừa rồi ai nói khỏa thân vậy ta? Hãy lên biểu diễn đi!”
Đám người xem dưới võ đài không hiểu ra sao. Còn ba vị trọng tài trên võ đài thì lại rất chấn động.
Có câu người thạo nghề vừa ra tay là biết ngay. Uy lực đến từ một kiếm vừa rồi của Diệp Lâm cực kì khủng bố. Cả ba người đều thấy được và đều rất chấn động.
“Thượng Nhân tinh mắt quá đi! Cậu ta đúng là tài giỏi!" Đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang ngạc nhiên cảm thán.
Tàng Kiếm Thượng Nhân vừa chấn động lại vừa tò mò về kiếm thuật của Diệp Lâm.
Rốt cuộc thì ông ta cũng là cao thủ dùng kiếm, và kiếm pháp Hoa Sơn của bọn họ cũng nổi tiếng thiên hạ.
Với kiến thức và hiểu biết của ông ta về kiếm, ông ta thế mà lại nhìn không thấu một kiếm vừa rồi của Diệp Lâm.
Dường như một kiếm kia hội tụ hết sở trường của hàng trăm nhà, cái thứ gì cũng có, còn mơ hồ có bóng dáng kiếm thuật Hoa Sơn, khiến ông ta rất ngạc nhiên.
Ông ta thầm nghĩ: Cậu ta... học từ ai vậy? Rốt cuộc cậu ta là thần thánh phương nào?
Lúc này, sau cơn chấn động và nghẹn lời, Lữ Đạo Hiên ~ quan chủ Bạch Vân Quan tằng hắng một tiếng, tuyên bố ngay trước mặt mọi người.
“Diệp Lâm... thắng!”
Lữ quan chủ vừa tuyên bố xong, hiện trường vốn dĩ đang im lặng lập tức bùng nổ, xôn xao ồn ào, hoàn toàn sôi trào.
“Long Vương... thắng?”
“Long Vương đại nhân uy vũ!”
Đám người Long Môn từ chấn động chuyển sang vui mừng, lập tức hoan hô như sấm dậy.
Tuy rằng bọn họ khá là tin tưởng Long Vương, nhưng mà bọn họ cũng không ngờ rằng Long Vương lại thuận lợi thắng được trận chiến đầu tiên.
Long Vương chỉ ra hai kiếm là có thể dứt khoát lưu loát mà kết thúc trận đấu.