Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 657: Giết người, đoạt kiếm!



Có người chấn động, có người vui mừng, có người buồn rầu....

Giờ phút này, đám người bảy thị cổ võ tình cảnh hiu hắt.

Bọn họ có năm mơ cũng không ngờ rằng thiên kiêu thuộc lứa trẻ tuổi lại thua thê thảm!

Chỉ mới hai chiêu đã bị đối phương đánh gục?

“Khánh Hồng!”

Tộc nhân nhà Thượng Quan vội vàng đoạt thi thể Thượng Quan Khánh Hồng lại.

Bọn họ đau buồn khi phát hiện rằng vết thương trên ngực anh ta như là bị trúng đạn pháo, bị bắn trống rỗng.

Có thể thấy được uy lực một kiếm lúc nấy khủng bố cỡ nào!

Chết ngay tại chỗ, Diêm Vương không muốn thu cũng phải thu!

“Đúng là một thắng nhãi tàn nhẫn!”

Tộc trưởng Thượng Quan cực kì đau lòng, tức điên cả lên.

Một trận chiến vừa rồi, không chỉ có khiến nhà Thượng Quan tổn thất một thiên kiều, mà ngay cả danh kiếm trong tộc bọn họ cũng bị đối phương đoạt mất.

Giết người, đoạt kiếm!

Lưu loát dứt khoát!

Đây thật sự là một sự khiêu khích trần trụi và sỉ nhục lớn lao đối với nhà Thượng Quan bọn họ!

“Khốn kiếp!”

“Buồn cười!"

Tộc trưởng Thượng Quan cực kì giận dữ.

Nếu không phải vì có quy tắc thì ông ta đã tự mình lên võ đài báo thù rửa hận cho cháu trai rồi.

Theo quy tắc, nhà Thượng Quan đã phái ra một người rồi, vậy nên dù có thủ hận thế nào thì cũng không thể phái thêm người nữa

Đành phải gửi hi vọng lên sáu nhà còn lại.

“Ông yên tâm đi. Trận chiến thứ hai, nhà họ Tẽ chúng tôi lên”

Nhà họ Tẽ trong bảy thị cổ võ cũng không hề thua kém nhà Thượng Quan. Lớp tr tuổi trong tộc cũng xuất hiện rất nhiều thiên kiêu thực lực tương đương Thượng Quan Khánh Hồng.

“Đức Long!" Tộc trưởng nhà họ Tê gọi: "Cậu lên đánh trận thứ hai, cần phải giết chết thẳng nhãi trên võ đài kia!"

“Vâng!” Một người trẻ tuổi lập tức đứng dậy nhận lệnh rồi nói với đám người xung quanh: “Lúc nấy chắc là vì anh Khánh Hồng khinh địch nên mới chết trong tay kẻ địch!"

“Có điều, các vị cứ yên tâm, tôi sẽ báo thủ thay anh Khánh Hồng!"

“Cứ giao thẳng nhãi kia cho tôi đi!"

Tê Đức Long vừa nói chuyện vừa nhảy lên trên võ. đài.

Đối mặt với Diệp Lâm, anh ta có vẻ thành thạo và trần đầy tự tin.

Rốt cuộc thì anh ta là người ra sân thứ hai, biết người biết ta, lại còn chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt thể lực.

Hơn nữa, anh ta đã hiểu rõ và nghĩ ra cách đối phó với một kiếm vừa rồi của Diệp Lâm.

“Diệp Lâm, đối thủ thứ hai của anh là tôi!” Tê Đức Long chắp tay mà đứng: “Anh tự mình nhận thua hay là chờ tôi đánh chết?”

Diệp Lâm cơ bản là không coi trọng Tê Đức Long đang làm ra vẻ trước mắt mình.

Anh nhìn xuống đám người bảy thị ở dưới võ đài.

“Lần lượt tặng đầu người hả?"

“Tôi khuyên các người cùng lên một lần đi!”

“Tôi đã vô địch dưới nhất phẩm rồi!"

Cái gì?

Nghe vậy, đám người bảy thị dưới võ đài cực kì tức giận, tức giận đến mức không còn biết gì nữa

Ở trong mắt đối phương, cách đánh luân phiên của bọn họ chính là lần lượt tặng đầu người?

Thật là buồn cười! Cậu ta dám coi thường bảy thị bọn họ hả?

“Vô địch dưới nhất phẩm? Mạnh miệng thật đấy!”

Tê Đức Long cũng cảm thấy mình bị xúc phạm, trên mặt lộ vẻ hung ác.

“Tao một kẻ đỉnh nhị phẩm là có thể chém chết mày rồi!"