Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 659: Tông sư nhất phẩm



Thiên Kim kiếm, ánh vàng rực rỡ, được chế tạo từ vàng và sắt đen, trải qua nhiều lần rèn mới thành Thiên Kim kiếm.

Nó không chỉ là một thanh kiếm nổi tiếng trong lịch sử, mà nó còn có giá trị xa xỉ.

Thiên Kim kiếm có thêm vài phần xa xỉ khi được nắm trong tay Tẽ Đức Long.

“Vậy tôi sẽ lấy Kim Cương kiếm đi đánh với Thiên Kim kiếm của anh?”

Diệp Lâm cũng rút kiếm ra.

“Đó không phải là kiếm của anh, chắc là dùng không thuận tay, đừng có để lúc thua lại trách kiếm tệ!"

Dứt lời, Tê Đức Long nhìn thoáng qua hộp kiếm, không biết bên trong còn giấu bao nhiêu bảo kiếm nữa. Anh ta nhìn nhìn rồi nảy sinh lòng tham, thăm nghĩ chờ lát nữa giải quyết xong thẳng nhãi kia liền đoạt hộp kiếm làm của riêng.

Lỡ như bên trong còn có vài danh kiếm khác nữa thì mình và nhà họ Tề lời to rồi.

Không đợi Diệp Lâm đổi kiếm, Tề Đức Long đã ra tay trước.

“Đi chết đi!"

Tê Đức Long sốt ruột giết người đoạt hộp kiếm để. lấy kiếm bên trong hộp kiếm.

Nào ngờ ngay lúc Tê Đức Long có ý định với hộp kiếm của Diệp Lâm, thì cũng là lúc Diệp Lâm theo dõi Thiên Kim kiếm trong tay đối phương.

Anh thầm nghĩ: Không ngờ bảy thị cổ võ chỉ có thực lực bình thường, thế mà nhà nào cũng có bảo kiếm, kiếm nào cũng cực kì quý giá.

Những danh kiếm kia ở trong tay bọn họ chỉ là lãng phí của trời. Bọn họ không xứng dùng danh kiếm một chút nào.

Anh thật sự không hiểu bọn họ lấy đâu ra nhiều danh kiếm tới như vậy?

Điều khiến Diệp Lâm ngạc nhiên hơn nữa là khi thấy Thiên Kiêm kiếm, hộp kiếm lại phát ra một tia cảm ứng

Diệp Lâm có một suy đoán lớn mật: Chẳng lẽ những thanh bảo kiếm trong tay bảy thị đều đến từ hộp kiểm?

Vậy... chủ nhân thật sự của những danh kiếm kia là thần thánh phương nào?

Nhớ lại lúc mình vừa có được hộp kiếm, mình được đến ba thanh kiếm ngắn giấu trong hộp kiếm và thấy phong thái Kiếm Tiên thời Đại Ngụy được phản chiếu từ ánh kiếm.

Diệp Lâm lại nhớ đến vị Kiếm Tiên lục địa mà Tân Tuyết Dung nhắc tới.

Chẳng lẽ là ông ta?

Diệp Lâm không kịp nghĩ nhiều. Bởi vì ánh kiếm chợt lóe từ trong tay Tẻ Đức Long đã tới sát bên anh.

So với uy lực một kiếm trước đó của Thượng Quan Khánh Hồng thì nhanh hơn, mạnh hơn, ác hơn!

Giống như là một con ác điểu từ trên trời rơi xuống, tấn công đột ngột, khiến người ta hoảng hốt, không kịp phản ứng.

"Ơ?"

Đối diện với một chiêu kia, Diệp Lâm thay đi mặt, ngạc nhiên hô lên một tiếng.

Bởi vì một kiếm kia sắc bén hơn, mạnh mẽ hơn so với kiếm pháp của Thượng Quan Khánh Hồng, nghĩa là người xuất kiếm có thực lực vượt xa Thượng Quan Khánh Hồng.

“Nhất phẩm?”

“Là tông sư nhất phẩm?”

“Cậu thanh niên nhà họ Tẽ kia đã bước vào cảnh giới nhất phẩm rồi hả?”

Lúc này, trên khán đài, đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang hô lên

Nhớ lại lúc nãy đối phương tự xưng là đỉnh nhị phẩm, bây giờ lại đánh ra thực lực nhất phẩm, một sự chênh lệch lớn khiến người ta phải cảm thán.

Tuy rằng nhị phẩm và nhất phẩm chỉ khác nhau một chữ, nhưng mà khi đặt lên trên người để so sánh thì nó thật sự là khác nhau rất nhiều, giống như trời và đất vậy.

Nghĩ đến Võ Đang nhà mình dù cho nhân tài đông đúc thì cũng ít có người có thể chạm tới ngưỡng cửa nhất phẩm.

Vậy mà yếu như bảy thị, lại có người kinh tài tuyệt diễm khiến người ta phải chấn động như thế.

“Căn cơ không ổn, chắc là có tiếng không có miếng, qua vài chiêu rồi thôi!”