Dứt lời, Đoạn Tử Du ngạo nghễ nói: "Hôm nay nếu có ai dám đánh nữa thì quân Doanh Châu tôi sẽ đánh trả tới cùng!”
Lộc cộc...
Ba nghìn kỵ binh Doanh Châu xếp hàng ngay ngắn, cực kì uy phong, giống như là đại quân hổ sói.
Có loại khí thế “trăm trận cát vàng mòn áo giáp, không diệt Lâu Lan không về nhà”* gây chấn động toàn trường.
(*) Tòng quân hành kỳ 4 ~ Vương Xương Linh.
Khoảnh khắc mọi người đang chấn động....
Ong ong ong...
Trên không trung có tiếng gầm rú rất lớn.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, ai nấy đều có vẻ sợ hãi.
Hơn mười máy bay trực thăng bay nhanh đến rồi lượn lờ trên bầu trời Bạch Vân Quan.
Ngay sau đó, từng đợt nhân viên được võ trang đầy đủ nhảy xuống giống như tiên nữ rải hoa, dừng ở xung quanh Bạch Vân Quan.
Cuối cùng, một người có vóc người vạm vỡ nhảy xuống từ trên máy bay trực thăng, chỉ nhảy không, không dùng dù, giống như thiên thạch rơi xuống đất, nện ra một cái hố sâu.
“Quân U Châu, Hồ Phi tới trợ chiến!”
Vừa dứt lời, Hồ Phi dẫn đầu tám trăm quân U Châu tỉnh nhuệ, vác súng trên vai, lên đạn cho nòng, chia nhau ra khống chế toàn trường.
“Hồ Phi sư huynh!” Kim Lũ Y thấy anh ta thì giật mình, không ngờ ngay cả cha nuôi cũng phái một tiểu đội đến tiếp viện.
"Trong nhất thời, các chiến sĩ của hai đại chiến khu Doanh Châu và U Châu đều tụ tập một chỗ, nhanh chóng ổn định cục diện toàn trường.
Cho dù là đám cổ võ giả, khi đối mặt với hai đội quân chính quy, cũng không tránh được mà giảm đi vài phần khí thế.
Nếu đấu một chọi một, đám cổ võ giả có thể hoàn toàn nghiền áp. Nhưng nói đến cùng, bọn họ cũng chỉ là một đám ô hợp.
Còn nếu nói về tu dưỡng quân sự và năng lực chấp hành, một đội quân chính quy tấn công từ chính diện là có thể nghiền áp cổ võ giả.
“Anh Hồ, anh cũng tới nữa hả?”
Đoạn Tử Du thấy Hồ Phi thì ngáp một cái, nói: “Nếu biết trước quân U Châu sẽ nhúng tay thì tôi đã không tới rồi.”
Ở trong mắt anh ta, hai đại chiến khu tụ binh một chỗ để đối phó với một đám giang hồ là quá dư thừa.
“Yến Kinh cũng thuộc U Châu chúng tôi” Hồ Phi nói: “Lý chiến thần rất quan tâm trận chiến hôm nay, thấy thế cục bên này có chút mất khống chế liền phái tôi đến đây chỉ viện cho các vị”
Thống đốc Hoa Quân Dương nói cảm ơn liên tục: “Hai vị tới rất đúng lúc. Chỉ với một số người của tôi và Kim đại nhân, suýt chút nữa là không trấn được bọn họ rồi”
Hiện giờ, có sự tham gia của hai đại chiến khu, thế cục đã xảy ra thay đổi, phe bọn họ có thế lực tương đương đám cổ võ giả, thậm chí là mạnh hơn đám cổ, võ giả.
Hoa Quốc Đống và đám người Long Môn thấy cục diện bất lợi đã giảm bớt thì thở phào nhẹ nhõm.
Đám người vây xem ở hiện trường lần đầu thấy cảnh tượng hoành tráng thế này, ai nấy đều cảm thấy liên tục.
“Trời ạ, ngay cả quân đội chính quy Doanh Châu và U Châu cũng xen vào, chuyện càng lúc càng lớn rồi”
“Cảm thấy đang bước vào giai đoạn gọi người. Đám cổ võ giả vốn đang chiếm ưu thế, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh xấu rồi."
“Thằng nhãi họ Diệp kia may mắn thật đấy! Bây giờ được cứu rồi kia!”
Giờ phút này, toàn bộ Bạch Vân Quan, từ trên xuống dưới đều bị quân U Châu bà quân Doanh Châu tiếp quản hoàn toàn.
Đám cổ võ giả giống như ba ba trong rọ, bị nhốt hết tại chỗ.
“Mẹ nó... đám người kia đúng là bắt chó đi cày!" Hứa Đại Mã Bổng thấy vậy thì mắng thầm một câu.
“Tình huống thay đổi rồi, xem ra là không dễ dàng ra tay nữa. Tôi không muốn nảy sinh xung đột với quân chính quy." Đám cổ võ giả núi Thiên và núi Côn luân đều có ý định rút lui.
Đám cố võ bảy thị chết lặng cả người, chỉ kém giơ tay đầu hàng.
Lúc này, Hoa Quốc Đống nói thêm lần nữa với Lữ Đạo Hiên: "Lữ quan chủ, còn không mau giải tán đám cổ võ giả?”