Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 691: Uy lực của Thần Cảnh



Trước võ đài Bạch Vân Quan, đám cổ võ giả ba núi bảy thị và đám cao thủ Thanh Môn lẫn chợ đen đều nhảy hết ra ngoài để né tránh một đòn sấm sét của Lữ Đạo Hiên.

Lúc này, võ đài đã hoàn toàn sụp đổ, hiện trường giống như là thiên thạch rơi xuống mặt đất, nện ra một cái hố sâu hơn một trắm mét.

Thấy vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy sợ hãi.

“Trời ạ, đáng sợ quá đi, tôi còn tưởng rằng sắp tới tận thế rồi đấy!”

"Không hồ là tông sư Thần Cảnh, chỉ ra bừa một chiêu thôi là đã khủng bố như thế.

“Chắc là thẳng nhãi họ Diệp kia tan xương nát thịt luôn rồi"

Đám người vây xem tuy rằng tránh ở một bên góc sân, nhưng mà bọn họ vẫn bị một chiêu vừa rồi dọa tới mức run băn bật, mặt mày trắng bệch.

Cho dù là đám cổ võ giả cùng ra tay, khoảnh khắc nhảy xuống võ đài, cũng bị một chiêu kia lan đến, chỉ cần chậm một bước thôi là sẽ chết ngay tại chỗ.

“Mẹ nó, suýt nữa là bị đánh trúng rồi!" Hứa Đại Mã Bổng nhảy ra bên ngoài, hùng hùng hổ hổ mắng.

“Lữ quan chủ, ông ra tay không coi trước coi sau gì hết vậy? Cả đám bọn tôi còn ở trên võ đài, suýt nữa bị một chiêu của ông giết chết rồi” Đám người bảy thị sôi nổi hỏi tội.

Lúc này, Lữ Đạo Hiên đứng trên trời cao, coi vạn vật như con kiến.

Ở trong mắt ông ta, giết một Diệp Lâm hay là giết một đám người trước mắt, đều chẳng có gì khác nhau.

Rốt cuộc thì mình là tông sư Thần Cảnh, cho dù có ngộ thương vài người thì cũng không ai dám nói gì.

Theo một nghĩa nào đó, tông sư Thần Cảnh chính là một sự tồn tại vượt trên vạn vật.

'Đây chính là lý do vì sao ông ta dám ngăn cách quân chính quy, đánh chết người mà bọn họ muốn bảo vệ ngay trước mặt bọn họ.

Cho dù sau đó có bị truy cứu trách nhiệm thì phía quan phủ cũng sẽ không làm gì được ông ta.

Có ai sẽ vì một thẳng nhãi vô danh đi đối đầu với một vị tông sư Thần Cảnh chứ?

Bên kia là đám người bị ngăn cách ở ngoài bức tường khí.

"Long Vương đại nhân.” Đám người Hắc Long tuyệt vọng hô lên, có lòng muốn cứu chủ nhân, lại chẳng thể làm được gì.

“Sư phụ..” Hoa Quốc Đống cũng cực kì giận dữ đau buồn, không ngờ hai cha con bọn họ vẫn luôn trấn giữ phú Thuận Thiên cũng không thế bảo vệ sư phụ được.

“Thật là buồn cười!” Hoa Quân Dương vừa chấn động vừa tức giận: "Lữ quan chủ, chuyện này còn chưa xong đâu, dù ông có là tông sư Thần Cảnh thì phủ Thuận Thiên chúng tôi cũng phải thay người chết đòi lại công bằng!"

Công băng?

Lữ Đạo Hiên cười nhạt, rất là khinh thường.

Trời đất vô tâm, coi vạn vật là con kiến.

Chỉ có kẻ yếu mới hô hào công bắng. Và chỉ có kẻ mạnh mới có thể vượt lên trên tất cả

Lữ Đạo Hiên tin chắc răng cho dù thống đốc phủ Thuận Thiên làm ầm ï lên, thì kết quả cuối cùng cũng sẽ chẳng ra gì.

“Haizz.. Diệp Lâm, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi... Anh cứ yên tâm mà đi đi.. Tôi sẽ thay anh chăm sóc em Giang Đường.." Đoạn Tử Du đến từ phương xa cảm thấy áy náy vì không giúp đỡ được gì.

Kim Lũ Y nhìn hiện trường đã thành một đống đổ nát, tâm trạng cực kì phức tạp.

Trơ mắt nhìn kẻ thù giết mẹ bị nổ đến mức không còn mảnh vụn vốn dĩ là một chuyện vui vẻ mới đúng. Nhưng mà không biết vì sao, trong lòng Kim Lũ Y lại có loại cảm giác mất mát.

“Haizz, thật đáng tiếc..." Đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối

“Không có gì phải đáng tiếc.” Tàng Kiếm Thượng Nhân đứng bên cạnh rất bình tĩnh nói: “Những năm qua có tất nhiều thiên tài chết non. Dù vậy, đây chính là lăn đầu tiên tôi nhìn thấy loại người chủ động tìm đường chết như cậu ta”

“Ông nội, anh ta... chết thật rồi hả?” Cháu trai của Thiên Cơ Tử ngạc nhiên mà nhìn cái hố sâu kia.

Tuy rằng hai người họ không quen biết nhau, nhưng mà Diệp Lâm thắng trận liên tục khiến cho anh ta thẳng được một số tiền khổng lồ. Anh ta cảm ơn Diệp Lâm, đồng thời cảm thấy tiếc nuối khi thấy Diệp Lâm chết theo một cách thê thảm như thế.

“Một chiêu đến từ Thần Cảnh... chắc là không ai có thể ngăn cản được..” Thiên Cơ Tử lắc đầu.

Có điều, ông ta vẫn vô thức mà tung ba đồng xu, muốn thử nhìn xem xu thế vận mệnh của Diệp Lâm.

Đồng xu rơi xuống đất, xoay tròn liên tục, giống như là sống chết chỉ trong nháy mắt, khó phân ra được thắng thua

“Ồ?” Thiên Cơ Tử cảm thấy ngạc nhiên với cảnh tượng kỳ lạ này. Kết quả bói toán lăn này vẫn là khó đoán trước vận mệnh giống như kết quả bói toán lần đầu.

Lúc mọi người ở hiện trường cho rằng mọi thứ: đều đã kết thúc.

Ầm!

Một luồng lực lượng không giống bình thường đột nhiên bản thẳng lên trời từ trong hố sâu trên võ đài.

Ánh vàng hiện lên, Diệp Lâm bước ra từ trên đống, đổ nát