Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 703: Để tôi sử dụng




Hai người họ tình cờ sống sót nhưng lại sợ bị giết lần nữa nên liên tục cầu xin.

"Chỉ cần Kiếm Tiên đại nhân có thể thả chúng tôi đi, ngài có bắt chúng tôi phải lên núi đao biển lửa chúng tôi cũng sẵn sàng!”

Sở Vô Đạo suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Thôi vậy"

"Các người không bị đánh trúng, có lẽ là ý trời, tôi cũng sẽ không làm khó hai người”

Cả hai nghe vậy thì cúi đầu cảm ơn lia lịa như thể vừa được đại xá.

“Vậy chúng tôi sẽ không làm phiền ngài nữa.

Sau đó, cả hai đứng dậy và bắt đầu bỏ chạy.

"Dừng lại!"

Sở Vô Đạo ra lệnh, như thể ông ta đã dùng thuật thân lên hai người, họ sợ đến mức đứng im tại c vô cùng sợ hãi.

Trong lòng thầm nghĩ: “Kiếm Tiên đại nhân sẽ không hối hận sớm như vậy chứ?”

"Tôi đã để các ông đi chưa?”

Hai người vội vàng nói: Kiếm Tiên đại nhân còn có gì dặn dò thì xin cứ nói.

Sở Vô Đạo tiếp tục nói: "Tôi có thể thả ông đi, nhưng ông phải hứa với tôi hai điều!"

"Kiếm Tiên đại nhân, mời nói!"

Sở Vô Đạo duỗi ra hai ngón tay.

"Đầu tiên, tôi sẽ sử dụng chú thuật cấm ngôn trên người hai ông! Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay. cũng như tên của tôi, hai ông không thể tiết lộ nửa lời với thế giới bên ngoài!”

Chú thuật cấm ngôn?

Nghe được lời này, hai người đều không khỏi run rẩy.

Đây là một cấm thuật cực kỳ mạnh mẽ, một khi sử dụng, tất cả những gì đã bị cấm đều sẽ phải im lặng, không thể nói ra

Nói cách khác, không những hai người họ sẽ không thể nói cho ai biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay.

Mà đồng thời, những từ khóa như "Sở Vô Đạo" và "Lục Địa Kiếm Tiên” cũng sẽ trở thành những từ bị cấm trong lời nói của họ.

Nếu đã sử dụng chú thuật cấm ngôn mà vẫn muốn ép mình nói hoặc không vâng lời thì sẽ phải chịu phản phệ dữ dội gấp mười, gấp trăm lần. Nhẹ thì trở thành một kẻ câm hay một kẻ ngốc, nặng thì chết ngay tại chỗ.

Nhìn thấy hai người họ có vẻ sợ hãi, dường như đang do dự.

Sở Vô Đạo hừ lạnh một tiếng: "Sao vậy, các ông chỉ nói miệng thôi còn sử dụng đặt thuật cấm ngôn lên người thì hai ông có vẻ rất bất đắc dĩ nhỉ?”

"Nếu hai ông không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về thuật cấm ngôn này sẽ không có hại gì cho hai ông!"

"Hay là các ông chỉ hứa suông vậy thôi, còn sau khi xuống núi thì sẽ đi truyền tin ra ngoài?"

"Chúng tôi không dám!" Hai người vội vàng lắc đầu, đối mặt với cái chết và chú thuật, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cái sau: "Chúng tôi đồng ý!"

Ngay lập tức, Sở Vô Đạo giơ một ngón tay ra, hai lưỡng ánh sáng màu vàng chiếu xuống trước mặt hai người.

Việc áp dụng chú thuật cấm ngôn cần phải có sự hợp tác tích cực.

Hai người cầm ánh sáng vàng đó trong tay, do dự vài giây rồi nuốt chửng xuống.

".... Đại nhân, ngài còn gì dặn dò không ạ?"

Lúc này, hai người đã không còn có thể phát âm được từ "Kiếm Tiên" nữa.

"Thứ hai" Sở Vô Đạo tiếp tục nói: "Nhớ kĩ khuôn

Từ giờ trở đi, hai người phải nhận người này là chủ nhận của mình, không được trái lệnh bất kỳ mệnh lệnh nào của cậu ta!"

Các ông vừa mới nuốt chứng một tia thần niệm của tôi, dung nhập vào máu thịt của các ông”

“Ngoài tác dụng cấm ngôn, các ông còn phải tuân theo những gì “tôi” nói!"

"Nếu không tuân theo, các ông sẽ phải chịu phản phệ dữ dội tương tự như cấm ngôn!"

Cái gì?

Nghe vậy, hai người chợt sửng sốt.

Vừa rồi bọn họ do dự cũng là vì sợ điều này, sợ rằng sẽ có những điều kiện khác trộn lẫn vào chú thuật.

Kết quả là điều họ sợ sẽ đã xảy ra!

"Sao nào? Các ông dám phản đối sao?" Sở Vô Đạo nói thêm: "Vậy tôi cũng không ép buộc nữa, bây giờ tôi sẽ đưa các ông lên đường, có lẽ vẫn có thể đuổi kịp những người khác trên đường xuống suối vàng đấy!"

Nhìn thấy Sở Vô Đạo lại dấy lên ý nghĩ giết người, hai người liên tục van xin, nói sẽ sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của người này.

Bây giờ, mọi chuyện đã đến nước này, họ chỉ có thể thừa nhận dù có không cam tâm đến đâu

"Được rồi” Sở Vô Đạo xua tay: “Các ông có thể đi rồi."

Đột nhiên, hai người như đang lơ lửng trên bầu trời, bị Sở Vô Đạo phất tay, đẩy ra xa mấy chục nghìn mét.

Bởi vì cuộc trò chuyện sắp tới không phải là điều họ có thể nghe được.

"Ông Sở?" Nhìn thấy tình huống này, Diệp Lâm chợt ý thức được, ông Sở dường như không hề có ý định chiếm giữ thân thể của mình.

Nếu không, tại sao vừa rồi ông ta lại yêu cầu hai người kia tuân theo lệnh của anh?

"Tin tức tôi còn sống tuyệt đối không được tiết lộ!" Sở Vô Đạo lại giải thích

"Ông mạnh như vậy sao? Còn sợ người sao?”

Diệp Lâm có phần khó hiểu.

Một tông sư Thần Cảnh đã là đỉnh cao của võ đạo rồi.

Sở Vô Đạo lại là Kiếm Tiên thống trị thế giới, có thể giết chết các cao thủ Thần Cảnh chỉ chỉ bằng một cú búng tay.

Với sức mạnh như vậy, nếu không nói bất khả chiến bại thì ít nhất cũng sẽ không có đối thủ chứ?

"Những thứ đó... Là những thứ hiện giờ cậu không thể tiếp xúc, không cách nào tưởng tượng được” Sở Vô Đạo lắc đầu: “Quên đi, không nói những chuyện này nữa"

"Sức mạnh vừa rồi của hai người đó cũng đã ở rên dưới cấp độ Thần Cảnh, sẽ giúp ích cho hành động sau này của cậu, vậy nên tôi mới tha mạng họ, để cho cậu sử dụng"

Diệp Lâm vừa ngạc nhiên, vừa cảm kích: "Ông Sở, ông không định lấy xác của tôi sao?"

"Ha ha!" Sở Vô Đạo cười nói: “Sở Vô Đạo tôi cả đời không bao giờ quay đầu!”

"Nếu lúc đầu tôi đã thả cậu đi rồi thì tôi sẽ không nhằm vào cậu nữa!”

"Hơn nữa, tôi cũng đã tìm được một pháp thân thích hợp với tôi hơn rồi!”