Nói đúng hơn là ảo ảnh Lữ Tổ cùng tồn tại với pháp thân.
"Trừ khi là phá bỏ pháp thân, mới có thể hoàn toàn phá được ảo ảnh trước mắt
“Cứ tiếp tục đánh cũng không phải là cách”
Bởi vì lực lượng của Diệp Lâm là có giới hạn, còn ảo ảnh trước mắt là vô cùng vô tận.
“Cần phải nghĩ cách giải quyết ảo ảnh mới được...."
Diệp Lâm thử đi lại gần quan tài.
Lúc này, ảo ảnh Lữ Tổ lại lên tiếng: “Người ngoài tộc, đi mau!"
Đánh ra một kiếm, buộc Diệp Lâm lùi lại vài bước Có ảo ảnh Lữ Tổ chặn đường, Diệp Lâm không thể nào đi lại gần quan tài được.
“Người ngoài tộc..."
Theo cách hiểu của Diệp Lâm thì chỉ có hậu nhân của Lữ Tổ là có thể bình an đến gần, không bị tấn công.
Còn nếu là người ngoài đến đây, dù có thông qua Thiên Môn trận thì cũng sẽ bị Lữ Tổ tấn công, muốn đi lên phía trước cũng không được thì nói gì tới chuyện lấy pháp thân trong quan tài.
Diệp Lâm thầm nghĩ, trừ khi là có thế thắng ảo ảnh Lữ Tổ về mặt kiếm thuật.
Có điều, Diệp Lâm mới học Thiên Độn kiếm pháp, có thể đánh ngang sức ngang tài, cũng đã là thiên tài rong thiên tài rồi, không thể nào đánh thắng ảo ảnh trong nhất thời được.
“Haizz... Nếu có hậu nhân Lữ Tổ đi chung với mình.. thì có lẽ sẽ dễ dàng đi lên?”
Lúc này, Diệp Lâm chợt nhớ đến Lữ Đạo Hiên, thầm nghĩ quan chủ Bạch Vân Quan cũng họ Lữ, chắng lẽ ông ta là hậu nhân của Lữ tổ?
“Người ngoài tộc, đi mau!”
Lúc Diệp Lâm đang suy nghĩ, một kiếm suýt đánh trúng gò má Diệp Lâm lướt qua
Giờ phút này, Diệp Lâm chợt nghĩ đến một khả năng.
Lúc trước Lữ Đạo Hiên dốc hết sức lực đánh ra một chiêu giết mình, phần lớn lực lượng trong một chiêu ấy đều bị dao găm hút đi.
Nếu mình thả một phần lực lượng ấy ra thì có khi nào sẽ làm cho ảo ảnh Lữ Tổ hiểu lam rằng tộc nhân đang ở đây hay không?
Nói đến cùng thì ảo ảnh không có linh trí, chắc là có thể lừa được.
Nghĩ đến đây, Diệp Lâm lập tức móc dao găm ra.
Tiếc là dưới sự ăn mòn của lưỡng lực lượng kinh khủng kia, dao găm đã hóa đá
Nhưng mà bên trong vẫn còn lực lượng.
Kiếm khí đến từ ảo giác Lữ Tổ lại buộc cho Diệp Lâm phải lùi thêm vài bước. Truyện Khoa Huyễn
Diệp Lâm đã bị buộc đến một góc đại điện.
Sau đó, anh lắc mình lao lên phía trước, dùng Thiên Độn kiếm pháp đẩy ra một kiếm của ảo ảnh Lữ Tổ, rồi bay nhanh lên tới trước mặt ảo ảnh Lữ Tổ, trở tay dùng dao gắm đã hóa đá đâm thẳng ra.
Cùng lúc đó, kiếm trong tay Lữ Tổ cuốn theo bụi đất lao tới.
Hai bên cùng ra chiêu, Diệp Lâm vì có thể đâm trúng đổi phương nên chỉ có thể dùng chung một cách đỡ một kiếm của đối phương.
Trong nhất thời, kiếm khí của Lữ tổ đâm xuyên qua vai Diệp Lâm.
Và dao găm trong tay Diệp Lâm cũng thành công, đâm vào bụng của ảo ảnh Lữ Tổ.
“Người ngoài tộc..."
Giờ phút này, Lữ Tổ rút kiếm lại, định nhanh chóng ra chiêu tiếp theo.
“Không xong rồi!”
Diệp Lâm phát hiện dao găm đâm vào ảo ảnh, ảo ảnh dường như không có phản ứng gì lớn.
Lúc này hai người lại cách rất gần nhau. Lữ Tổ chỉ cần nhảy lên chém ra một kiếm là Diệp Lâm sẽ rơi vào trong nguy hiểm.
Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, dao găm hóa đá chợt vỡ ra, ánh sáng sắc bén lập tức xuyên qua ảo ảnh Lữ Tổ.
Một kiếm trí mạng trong tay Lữ Tổ còn chưa kịp rơi xuống thì.
Ngay sau đó, ảo ảnh trước mắt giống như ảo ảnh rong mơ đần tan biến khỏi tầm mắt Diêp Lâm.